Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Căn Hầm Định Mệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Căn Hầm Định Mệnh


Một thanh kiếm.

Nó giống như… mặt trời.

"CHÚNG TA CÓ THỂ SỐNG RỒI!"

Hắn không rõ.

Không ai tin nổi vào mắt mình.

Jack nheo mắt.

Rồi—

Tiếng gào thét đau đớn tột cùng, rồi—

Một bộ áo của Mục Sư.

Jack cứng đờ, đôi mắt mở lớn.

"Ông thật sự là vị thánh!"

Máu mũi bắt đầu nhỏ giọt.

Một cơn đau xé toạc ngực hắn.

"Nhưng đừng để chúng c·hết…"

"Ta chọn con bé đó."

Trong căn hầm trú ẩn dưới lòng đất, không khí đặc quánh sự sợ hãi.

Lưỡi kiếm rời khỏi vỏ.

Là cái gì?

"Có thể… chúng ta có cơ hội sống!"

Ánh mắt chàng trai bỗng lóe lên một tia hy vọng.

Hắn bước vào, nhấc bổng cái đầu lủng lẳng, ghé miệng vào vết cắt…

Jack nghiến răng.

Ông lão cúi gằm mặt xuống đất, răng nghiến chặt, tay siết chặt cây gậy bọc vải… nhưng vẫn không nói một lời.

Những con người khốn khổ lại một lần nữa bị quăng vào vực thẳm tuyệt vọng.

Và rồi—

Chậm rãi, ông rút thanh Long Sword ra khỏi ngực Jack.

"VẠN TUẾ!"

Jack thở hổn hển, cả người rung lên dữ dội.

Chỉ còn lại bộ xương cháy đen rơi xuống nền đất.

Hắn dang rộng hai tay, như một kẻ rao giảng đầy ngạo mạn.

Thân kiếm khắc đầy cổ ngữ, cán kiếm mang biểu tượng mặt trời—thứ biểu trưng cho thánh quang.

Không phải gậy gộc, không phải món đồ cũ kỹ…

Căn hầm chìm trong tiếng khóc than tuyệt vọng.

Vẫn chỉ có ánh mắt sắc lạnh.

Những người còn lại không dám nhìn vào mắt Jack.

Những người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía ông.

Hắn tiến lại gần, chậm rãi, như một con thú săn mồi.

Thanh kiếm vẫn găm nguyên trên người hắn, ánh sáng vàng nhè nhẹ phát ra.

Chàng trai run lẩy bẩy… nhưng vẫn thì thầm cầu nguyện.

Một nơi tồi tệ hơn cả địa ngục.

"Tôi biết mà, ông là người tốt!"

Vết chém phát sáng, từ bên trong một ngọn lửa vàng rực bùng lên.

Từng đường gân sáng chói nổi lên trên khuôn mặt ông, lan xuống cánh tay, tỏa ra một ánh sáng kỳ dị giữa không gian tăm tối.

"Chúa không ở đây."

Chương 3: Căn Hầm Định Mệnh

"Đừng sợ, các túi máu thơm ngon."

"Là ông ta… đúng không?"

Những đứa trẻ ôm chặt lấy cha mẹ, đôi mắt đẫm lệ. Những người già run rẩy cầu nguyện trong vô vọng.

Jack bật cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

UỲNH!

Nhưng rồi…

Chàng trai đứng hình.

Hai tên Vampire lao vào.

Nhưng giữa những âm thanh phấn khích đó—

Những người dân co rúm vào nhau, không dám thở mạnh.

Hoang dại.

Xoẹt!

Họ chỉ biết chắp tay cầu nguyện.

Tiếng kim loại chấn động cả căn hầm.

Một cảm giác… lạnh sống lưng.

Cả người ông lão cứng đờ.

Mọi người đột nhiên im bặt.

Không biết từ lúc nào, một vài đứa trẻ đã ngủ th·iếp đi, đầu tựa vào vai ông.

Nhưng có gì đó… sai.

Nhưng…

Một mùi khai bốc lên…

Cả căn hầm thét lên hoảng loạn.

Định mệnh…

"Ôi! Thật ư?!"

Không ai dám thở mạnh.

Những tiếng hò reo bùng nổ.

Cô bé hét lên trong kinh hãi, nước mắt tuôn rơi.

"CHẠY!"

"Ông ta… Ông ta g·iết Vampire chỉ với một nhát chém?!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Những Vampire cấp thấp bắt đầu ùa vào…

Những tên Vampire đảo mắt quanh hầm, nhìn lướt qua từng n·ạn n·hân như đang chọn thịt ngoài chợ.

Nó tỏa ra thứ ánh sáng có thể thiêu đốt cả linh hồn.

Bọc vải trên lưng ông lão rách toạc.

"Ông ta sẽ không giúp được các người."

"Vị của nhóc sẽ ra sao nhỉ?"

Một cô gái trẻ nằm giữa vũng máu.

Những con người co rúm khi nghe đến hai chữ "Trại Máu". (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hắn mạnh quá…!!!"

Chúng sợ hãi, nhưng không dám trái lệnh Jack.

Jack khựng lại giữa không trung.

Jack chậm rãi quay đầu.

Nhưng máu mũi vẫn chảy từng giọt.

Một vệt sáng đỏ xẹt qua trong không khí.

Ánh lửa chập chờn chiếu lên khuôn mặt già nua đầy sẹo.

"Khoan đã… Cái xác của Jack…"

Jack nở một nụ cười man rợ, ánh mắt hắn sáng rực lên trong bóng tối.

Ba tên Vampire cấp thấp cười khoái chí, ngoảnh đầu nhìn về phía Jack.

"Lũ vô dụng. G·i·ế·t lão cho ta!"

Hắn nhìn chằm chằm ông lão, ánh mắt dần trở nên hứng thú.

"Nào, hãy ca tụng đấng toàn năng của ta… DRACULA!"

Vung mạnh cây chùy, quét thẳng vào đầu ông lão!

Hắn cúi xuống nhìn…

Một bóng đen đứng đó, tay cầm cái đầu đẫm máu của một binh sĩ.

"HAHAHAHAHAHA!"

Xoẹt!

Từng đường gân vàng trên người ông lão… sáng rực hơn.

Những con người gào lên sung sướng, gần như quên mất nỗi sợ hãi.

Chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên đống lửa, bọc lại thanh kiếm trong lớp vải cũ kỹ.

Hắn quay lại phía cửa, vẫy tay ra lệnh.

Tên Vampire lao tới, tóm lấy mái tóc của cô bé.

Họ hò reo, gào thét, gần như quên đi sự sợ hãi vừa rồi.

Ông nghiến chặt răng, tay siết chặt cây gậy bọc vải, nhưng vẫn không cử động.

Khoan đã.

ẦM!

"GHHAAAAAAAAA!"

Những vệt gân vàng trên da ông dần rút đi.

Hắn loạng choạng vài bước, rồi ngã phịch xuống nền đất lạnh lẽo.

Đôi mắt anh ta giãn rộng, mồ hôi tuôn như mưa.

Tên Vampire đứng hình.

"Làm ơn đưa tôi đi… tôi sợ lắm…!"

Bọn Vampire trợn mắt.

Hắn thả cô bé xuống.

"GHHAAAAAA!!"

Một ai đó chợt nhận ra điều gì đó rất sai.

"Hắn điên à??"

Không một chút do dự.

Lời nói của Jack như một lời hứa từ ác quỷ.

Tất cả quay phắt về phía Jack.

"Lão ta… kiệt sức rồi."

"Trại máu đang chờ các người."

Một thanh Long Sword tinh xảo, vẫn nằm yên trong vỏ, tỏa ra ánh vàng nhè nhẹ.

Hắn ném cái đầu xuống đất, cười khoái chí.

Ông thở dài, rồi từ từ đứng dậy.

Ông lão đứng yên.

"Nếu theo ta, ngươi sẽ thành một nô lệ tốt."

"Không thể nào… Chuyện đó chỉ là truyền thuyết!"

"Nhìn ta đi, hỡi kẻ tin vào Chúa."

"Vẫn còn hy vọng sao?"

Tim ông thắt lại.

Hắn rùng mình, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng—

"Ta nhân danh Dracula – Đức Vua Tối Cao của vạn vật."

"Nếu truyền thuyết là thật… thì ông ta chính là người đã mang tận thế đến."

CHOENGGGGGG!!!!

"À mà thôi…"

Cả hầm đồng loạt im bặt.

"Chúa cứu chúng tôi…"

C·hết hay không c·hết, họ không thể chọn.

Ngón tay hắn giật nhẹ.

Chỉ có một người không mở miệng.

Cả căn hầm lặng như tờ.

Người đàn ông ấy không phải con người.

Người dân kinh ngạc.

Cả hai tên chưa kịp hiểu chuyện gì, thân thể bỗng bùng cháy từ bên trong.

Cái đầu khô quắt lại, da thịt teo tóp, chỉ còn trơ lại một lớp da nhăn nhúm bọc xương.

Nhưng giữa đám đông phấn khích…

Một đường kiếm xé gió.

Những con người tuyệt vọng nãy giờ, giờ ánh mắt sáng lên như thấy được phép màu giữa địa ngục.

"CỐ LÊN! CỐ LÊN!"

Jack siết chặt nắm tay.

Mắt ông trợn lên, hơi thở gấp gáp.

LỘC CỘC…

"Chỉ cần đừng để c·hết nhiều quá là được. Hahahaha!"

Một Vampire bị thanh kiếm thánh xuyên qua… lẽ ra phải hóa tro ngay lập tức.

"Làm ơn…"

Tên Vampire bị nắm cổ tay giật mạnh tay ra, gằn giọng:

Máu ròng ròng nhỏ xuống nền đất.

"Tôi chắc chắn! Chính là lão ta!"

Jack khẽ nhíu mày, nụ cười biến mất.

Ông lão khụy xuống, một tay chống thanh kiếm xuống đất.

"Cái… quái…"

"Hình như hắn cũng là Mục Sư?"

Không cho bọn chúng một giây suy nghĩ, ông lão giật mạnh tấm vải, nắm chặt chuôi kiếm.

"KENG!"

Đôi mắt vô hồn.

Ông cất giọng trầm thấp, nhưng từng từ đanh thép như sấm rền:

Một con thú săn mồi chính hiệu.

Một nỗi sợ trỗi dậy từ bản năng nguyên thủy.

KENG!

"Ông ta là ai?"

"KHÔNG… CÁI GÌ… ĐANG XẢY RA?!"

Hắn nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên tay ông lão.

Lũ Vampire trố mắt.

Mọi thứ chững lại trong vài giây.

Hắn cảm thấy gì đó… rất sai.

"Giờ thì…"

"Lão già này muốn c·hết à?!"

Xoẹt! Xoẹt!

Một số người vừa khóc vừa cảm ơn.

Nhưng ông lão thì chỉ im lặng.

Không ai kịp phản ứng.

"ALIAAAAAA KHÔNG!!!"

"Một lão già??"

Vút!

Vô nhân tính.

"Cứ thoải mái đi…"

Jack cười nhếch mép.

Một thanh kiếm cắm xuyên qua lồng ngực hắn.

"Ta đến đây để mang các người về."

Ánh mắt ông lão khẽ trầm xuống.

"Thả. Con. Bé. Ra."

Nhưng Jack vẫn còn nguyên vẹn.

Những đứa trẻ chạy đến ôm lấy ông lão, khóc nấc lên vì vui sướng.

Đôi mắt Jack quét qua căn hầm, nhìn những con người đang co rúm trong sợ hãi.

Ở đó, con người bị vắt kiệt máu từng ngày, từng giờ… tồn tại như lũ gia s·ú·c, chờ đến khi bị rút cạn và vứt bỏ như rác rưởi.

"CHÚNG TA SỐNG RỒI!!"

Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt già nua, khiến đôi mắt ông thoáng lộ ra một tia hoài niệm xa xăm.

"KHỤ!"

Tiếng gào thét vang lên từ phía cửa hầm.

"Xin tha cho chúng tôi…" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cái quái gì vậy…?"

Jack "Đồ Tể".

"Vạn… tuế… va… tu… ế…"

Rồi hắn cười.

"Đám nô lệ… túi máu ngon lành của ta."

"KHỤ!"

Một vài người sợ hãi đến mức run cầm cập, lắp bắp cất giọng yếu ớt:

Cả thân thể hắn rung lên dữ dội.

Muốn quay về làm một ông già vô danh giữa nhân gian.

"Đây rồi…"

"Ngon quá, bọn này ngon quá!"

"Tại sao… hắn không b·ốc c·háy?

Không ai dám cản.

Phừng!!

"Mau chạy… URGGH!!"

Hắn liếm mép.

Ông lão.

"CỘP."

Thân xác dần co quắp, hóa thành tro, chỉ còn lại những bộ xương trắng hếu rơi xuống đất.

"Lính đâu! Giúp ta phân loại đồ ăn."

Cánh cửa hầm vỡ tan như một mảnh gỗ mục nát.

"Đừng c·hết sớm quá nhé!"

Máu phun ra như suối.

Hắn loạng choạng lùi lại.

RẦM!

Đôi mắt sáng rực đầy hoang dại.

Tên Vampire đổ người về trước, cây chùy hụt mục tiêu.

"Ta thích ngươi."

Bộ râu bạc không quá dài, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao kề cổ.

Và rồi—

Không khí trong căn hầm đặc quánh mùi sợ hãi.

Những tia hy vọng nhỏ nhoi…

"Mà là gia s·ú·c."

XOẸT!!!

"ÔNG LÀO TUYỆT QUÁ!!"

"Cứu tôi!!! AAAA!!!"

"C·H·Ế·T ĐI!!"

Mặc kệ tất cả.

Tên Vampire bị cắt thẳng vào ngực.

Cái xác hắn không hề bị t·hiêu r·ụi.

"Phù… Vừa kịp."

"AAAAA!!!"

Cổ họng chàng trai bị cắt toạc.

Nhưng bản năng Vampire mách bảo hắn một điều—

Hắn vẫn nằm đó.

Xoẹt!

"Khốn kiếp…"

Và ngay trong khoảnh khắc đó—

Tất cả đều quay lại nhìn ông lão.

"CHÚNG TA THẮNG RỒI!!!"

Ông lão bước đến, siết chặt chuôi kiếm.

Cả căn hầm lặng ngắt như tờ.

Thanh kiếm rực sáng.

Jack đưa móng vuốt vấy đầy máu chạm vào cằm anh ta, nâng lên nhẹ nhàng.

Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên trong đám người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một vết sẹo dài kéo từ mắt trái xuống tận má, hằn sâu như một dấu ấn từ địa ngục.

Ông không phản ứng.

Hai đứa bé đang co mình run rẩy trong lòng một ông già.

"Hay chúng ta thưởng thức chút nhỉ?"

Đang diễn ra ngay tại đây.

Mọi người không tin vào mắt mình.

Tên Vampire nhe răng nanh cười thích thú.

Jack lùi lại một bước.

"Hãy vinh hạnh vì điều đó!"

Ông lão khựng lại, ôm lấy ngực.

Đôi mắt ông lão ánh lên một thứ hào quang vàng rực.

Hắn ngừng lại một chút, rồi cười khẩy:

Mái tóc bạc vuốt ngược.

Tất cả trợn mắt nhìn thứ vừa lộ ra—

Im lặng.

"ỰC… ỰC…

Hắn quay lại…

Những con người ngước lên nhìn ông lão, ánh mắt bùng lên hy vọng.

Hắn khụy xuống, ánh mắt hoảng loạn.

Cảm giác sợ hãi biến mất.

Trên kia, trận chiến vẫn tiếp diễn. Tiếng gươm v·a c·hạm, tiếng máu văng tung tóe, tiếng hú hét điên loạn của lũ Vampire vọng xuống qua lớp đất đá mỏng manh.

Cả căn phòng nín thở.

Như thể muốn che giấu đi mọi thứ.

Hai tên Vampire còn lại lập tức lao vào.

Cả căn hầm lặng như tờ.

Có những tiếng xì xào, thì thầm.

"Thưa ngài, chúng tôi được nếm chứ?"

Một tên dừng mắt lại ở một góc tối.

Một cơn ớn lạnh lan khắp căn hầm.

Chỉ hai nhát kiếm.

Ở một góc căn hầm, một ông lão vẫn lặng lẽ ngồi đó.

Nhưng rồi…

Một Vampire cấp Thống Lĩnh như hắn, không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Bởi vì hắn đã nhận ra—

Lũ người há hốc mồm, tim đập điên loạn.

Một bàn tay xương xẩu bóp chặt cổ tay hắn.

Những tên lính Vampire tràn vào, kẻ nào kẻ nấy mặt mày hả hê, như lũ sói đói vừa bước vào chuồng cừu.

Nhưng ngay lúc đó—

Một vị mục sư trẻ vẫn kiên định cầu nguyện, nhắm mắt tin tưởng vào Chúa.

"Các người sẽ được sống, nhưng không phải như con người…"

Là thanh Long Sword.

Máu bắn tung tóe lên nền đất.

Ánh mắt hắn sáng rực, quét thẳng về phía chàng trai.

"Ồ? Vậy ngươi không cầu nguyện Chúa của mình nữa à?"

"Ngài nói thật chứ?!"

Jack cười sảng khoái.

Và bộ quần áo tàn tạ, cũ kỹ ông mặc…

Cây gậy cuốn kín vải trong lòng.

Chúng gào thét trong đau đớn tột cùng.

Jack chớp mắt.

Rồi—

"Ta sẽ không để ngươi chịu khổ."

Có những ánh mắt khác.

Những đứa trẻ ôm chặt lấy ông lão, run rẩy trong tuyệt vọng.

Máu bị hút cạn trong chớp mắt.

"Ông cứu chúng tôi rồi!"

BÙM!

Những người khác chỉ biết nhắm mắt quay đi.

Bọn Vampire có thể tái sinh từ những v·ết t·hương chí mạng, nhưng lần này…

"Vút!"

Đôi tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ.

Nhưng…

Dường như… trong sâu thẳm tâm hồn ông, đã từng có một thời gian ông cũng tin vào phép màu.

Khăn trùm đầu rơi xuống.

Anh ta hộc máu, ôm cổ, loạng choạng gục xuống đất, những tiếng "ặc… ặc…" vang lên trong vô vọng.

BỤP.

Ông chẳng phản ứng gì với nỗi sợ hãi xung quanh.

Cái gì đó xảy ra.

Anh ta tè ra quần.

Cảnh tượng máu đỏ loé lên trong tâm trí ông…

Bầu không khí trong căn hầm đông cứng lại.

Hắn lao tới như một cơn cuồng phong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Căn Hầm Định Mệnh