Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Thất Thất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
“ Ăn thế không đủ sức tăng ca đâu, cô không ngại cùng ăn với tôi, chỗ tôi khá nhiều đồ ăn, một mình tôi ăn không hết”
“ọc, ọc, ọc”
Gác Xép Của Tiếu Tiếu
“Cứ để tại đó, lát sẽ có người dọn, cô mau ngồi ăn chút hoa quả này đi”
“Ừm mau ăn đi” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong là một căn phòng khác gồm 1 phòng ngủ, 1 nhà vệ sinh, 1 khu phòng ăn, trên bàn ăn có khoảng năm đến sáu món ăn.
Cô nhìn thấy mà ứa nước miếng, anh kéo ghế chỗ bàn ra.
Gần 40p mới xong bữa ăn, anh đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra hai đĩa hoa quả đặt xuống bàn, cô xếp lại bát đũa đã ăn tính đem vào bồn để rửa, rửa xong cô sẽ xin thoát khỏi đây.
Anh bước chân ra ngoài trước, cô lẽo đẽo theo phía sau, vào đến phòng ánh đèn sáng trưng, anh ra quầy bar cầm ly lên uống một ngụm rượu, Vũ Đình vẫn còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin lỗi em, do vừa rồi em quay lại đột ngột, tôi chỉ muốn lấy mấy cái dĩa ăn hoa quả để gần chỗ em thôi”
Tay anh đút túi, cất tiếng hỏi cô, cô như nghe nhầm, ngơ mất mấy giây mới trả lời.
Chương 4
“Tối em ăn ít lắm, Lục tổng cứ ăn đi ạ, anh là đầu não quan trọng của công ty, phải ăn cho thật nhiều mới có sức”
“Do em không kịp chuẩn bị, hôm nay tăng ca muộn quá nên em ăn tạm”
Thậm chí cô có thể nghe được tiếng anh thở, trán Vũ Đình bắt đầu nhỏ mồ hôi, sao cô cảm giác rất kỳ quái như kiểu anh vẫn đang nhìn cô vậy, chẳng lẽ mọi người đồn linh tinh lại thành thật, anh có gu phụ nữ lạ đời kiểu giống cô sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
‘Cái gì thế này?Đây là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c tại công sở sao!?Mà hồi nhỏ là thế nào? Sao anh lại biết môi mình hồi nhỏ chứ?’
Cô nghe mà hoảng loạn, vội vàng từ chối.
Anh vừa nói động đũa gắp cho cô một miếng sườn xào, còn gắp thêm cả một miếng cánh gà coca, rồi mới bắt đầu gắp đồ ăn vào bát của anh.
“Em dễ nuôi dễ ăn lắm, anh cho gì em ăn lấy, không dám đòi hỏi”
Bụng cô phản chủ vang lên ba tiếng rõ to, tai cô đỏ rực vì ngại, anh cười âm thanh nghe như nín lại.
Cô không còn muốn ăn thêm bất kỳ món gì nữa cả, đang cân nhắc xem định nói thế nào với anh cho hợp lý, bóng anh đã sát phía sau lưng cô.
Thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh, Vũ Đình hăng hái hẳn lên ngồi xuống ghế, anh ngồi phía đối diện với cô.
Hai người cứ từ từ ăn, không một tiếng nói chuyện, thậm chí chỉ nghe thấy âm thanh gắp đồ ăn và tiếng va chạm bát đũa, cô ăn trong sự căng thẳng vô cùng.
Vũ Đình nhìn hai món trong bát, thật sự sợ không dám ăn, nhưng thấy ánh mắt anh nhìn mình, cô vội cầm đũa lên cho đồ ăn vào miệng.
“Cô thích ăn gì, tôi có thể gọi người mang thêm đến đây” (đọc tại Qidian-VP.com)
‘Anh còn dám hỏi tôi nữa, do ai mà tôi phải ăn mỗi thế này’ cô nghiến răng thầm hỏi thăm mấy đời nhà anh.
“Trên mí mắt cô dính gì đó”
Cả đống câu hỏi nhảy ra trong đầu Vũ Đình , cô không biết nên nói gì trước, do cô chưa gặp việc này bao giờ, phản ứng thế nào đây, cô nên hỏi lảng sang chuyện khác hay bỏ chạy nhỉ.
Thang máy mở ra anh bước vào nhấn nút, bước chân cô rầm rì lê bước vào trong, cô đứng cách anh một khoảng, nhưng cảm giác trong này chật hẹp lạ kỳ.
Cánh tay anh đưa ra, nhặt một mảnh vụn giấy nhỏ dính trên mí mắt cô, chắc là do lúc vừa rồi cô gục mặt xuống bàn nên bị dính lên đây, ngại quá đi thôi mặt Vũ Đình lại đỏ rực.
Giật mình theo quán tính cô quay phắt lại, đúng lúc anh đang cúi xuống sát tai cô, và ‘ầm’ đó là âm thanh của tiếng nổ trong đầu Vũ Đình, môi cô và môi anh chạm nhẹ vào nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh đột nhiên quay người lại, tiến lại gần đến cô, Vũ Đình hoảng sợ lùi đến tận sát góc thang máy, tay nắm lại đặt trước ngực, mắt trợn tròn nhìn anh.
“Hồi còn bé chắc em quên rồi, em từng cắn vào môi tôi, mạnh tới mức gãy cả cái răng cửa của em, tôi vẫn còn giữ cái răng cửa của em đó”
“Nhưng môi em vẫn mềm như thế nhỉ, không khác hồi nhỏ là bao”
“Cô ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn”
Đơ ra mất khoảng 3 giây, cô đẩy mạnh anh ra, Lục Tử Sâm cũng sững sờ bối rối nhìn cô, Vũ Đình lấy tay bịt lấy miệng không biết nên nói gì.
Anh ăn rất chậm, nhai một lúc mới nuốt, ăn cũng rất có khí phách, từng miếng nhỏ, cô cũng phải uốn theo cách ăn của anh, trong lòng cô chỉ muốn ăn thật nhanh hết bữa tiệc hồng môn này.
Anh ngập ngừng giải thích, mắt vẫn chằm chằm vào cô, thấy anh nói vậy Vũ Đình cũng bình tĩnh lại, cô đang định cất lời phá tan không khí thì anh lại nói.
Chương 4: Chương 4
Anh đứng chờ cô đi cùng, cô đành cắn răng đi cùng anh lên văn phòng lần nữa.
“Được rồi, đi lên ăn với tôi, đây là mệnh lệnh”
Giọng Lục Tử Sâm trở lên cợt nhả, trên miệng treo nụ cười hết sức tà mị, Vũ Đình hóa đá nhìn anh.
Bảo cô lên đây ăn cùng mà, thế đồ ăn đâu cả rồi, Lục Tử Sâm thấy cô đứng đó mới ra hiệu cô đi vào một gian phòng nữa.
“Em không khách sáo nữa, mời Lục tổng ăn”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.