Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Trương thúc hốt hoảng chạy tới, hỏi ta phải làm sao. Ta chỉ nói:

Nghiêm Bắc Lục vẫn không bước lại gần, chỉ nhẹ nhàng đáp:

Ánh sáng từ đèn lồ ng trong sân chiếu lên mặt hắn — gầy hơn trước, xanh xao hơn trước, nhưng đôi mắt ấy… vẫn là ánh nhìn ta không thể lẫn vào đâu được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó xoay người bước ra ngoài, vó ngựa nhanh chóng khuất dần nơi đầu ngõ.

Chương 4

Thỉnh thoảng, Trương thẩm lại nhắc đến hắn:

Một hôm, ta lên núi hái thuốc, trở về trễ. Trời đã nhá nhem, mưa phùn vừa dứt, giày dính đầy bùn đất. Vừa đến cổng y quán, đã thấy một cỗ xe ngựa đỗ sẵn bên ngoài.

Chỉ gấp lại, cất trong ngăn kéo nhỏ nơi đầu giường, giữa những đơn thuốc cũ và vài mảnh vải băng đã khô mực.


Tối hôm đó, có người gõ cửa phòng ta.

Cùng ngày hôm đó, một toán binh lính từ huyện nha đến, phong kín tiệm thuốc. Mọi người trong trấn đều xôn xao, có người bênh vực, có người nghi ngờ. Nhưng ta không nói gì.

Từ sau hôm ấy, ta không còn nghe tin tức gì về Nghiêm Bắc Lục.

Hắn không ngăn ta, chỉ đứng yên, ánh mắt nhìn theo đầy tĩnh lặng.

Mùa xuân ở trấn nhỏ đến rất chậm. Trời ấm rồi lại lạnh, mưa phùn dai dẳng suốt mấy ngày liền, hoa đào trong sân còn chưa nở đã bị gió thổi rụng đầy mặt đất.

Ánh mắt hắn khẽ động.

Chỉ có ta vẫn sống như cũ, khám bệnh, bốc thuốc, dậy sớm nhóm lò, tối muộn châm đèn.

Đêm đó, ta mất ngủ.

“Ta tới đón nàng.”

Người đứng dưới hiên không mang áo choàng, y phục thấm nước, vai áo ướt sũng một mảng.

Gió từ dãy núi xa thổi qua con ngõ hẹp, khiến đèn lồ ng trong sân khẽ rung. Ta đứng trong gió, nghe tiếng hắn vang lên rất khẽ, như một lời hối lỗi chôn sâu dưới lớp tro tàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn vẫn nhớ tên ta.

“Dừng vài hôm, cũng chẳng sao.”

“Ngươi tới đây làm gì?”

Hắn gật đầu.

Ta mở ra xem. Nét bút cứng cáp, rõ ràng là từ quan phủ.

Nửa tháng sau, trong khi đang chẩn mạch cho một đứa bé bị ho dai, một tờ công văn từ huyện nha được người đưa đến.

“Đón ta?”

h

Thế gian này, chẳng có gì ngẫu nhiên. Nhất là khi thời điểm lại khéo đến vậy.

Cỗ xe ngựa dưới hiên biến mất khi trời còn chưa sáng, giống như hắn chưa từng đến. Cũng không để lại lời nào, không gửi lại thêm thư từ, thậm chí cả tên hắn — từ đó về sau — cũng không còn vang lên giữa trấn nhỏ lặng lẽ này.

Tim ta chùng xuống một nhịp, nhưng rất nhanh đã cười nhạt.

Trong sân, hoa đào vẫn chưa kịp nở. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta cười khẽ.

Ta cúi đầu, cẩn thận gấp lại tờ đơn dở dang.

Ta đứng yên ngoài cổng rất lâu, mưa lạnh rơi xuống tóc, ngấm vào cổ áo.

Ta chỉ cười, không đáp.

Từ sau đêm ấy, Nghiêm Bắc Lục không xuất hiện nữa.

Trên công văn viết: “Có người tố cáo y quán Lâm thị không có giấy phép hành nghề, hành y trái luật, yêu cầu lập tức dừng hoạt động chờ tra xét.” (đọc tại Qidian-VP.com)

.

Nói xong, ta bước qua hắn, đẩy cửa vào trong.

Ta khẽ bật cười.

Ta biết, những bàn tay trong bóng tối ấy... không nhắm vào một y quán nhỏ bé.

“Trên triều có kẻ không muốn ta tiếp tục giữ vị trí này. Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, lòng người khó dò, thế cục chưa yên. Ta không yên tâm để nàng một mình ở đây.”

Ánh nắng bên ngoài rơi qua cửa sổ, chiếu lên mặt bàn phủ đầy thảo dược, tạo nên những vệt sáng mỏng như sợi chỉ. Mùi thuốc thoang thoảng trong không khí.

Chúng nhắm vào

Ta ngồi dưới ánh đèn, mở thư ra.

Ta đứng lặng sau quầy thuốc rất lâu.

liliii

Giọng nói của ta vang lên giữa đêm tối, nghe rất bình thản. Nhưng tay ta giấu trong tay áo đã siết chặt từ lúc nào không hay.

Có những chuyện, không phải không nỡ, mà là không nên.

“Nghiêm đại nhân nói vậy, chẳng phải quá khách sáo rồi sao?”

Một lá thư, một câu mời.

“Hôm ấy ta nhìn thấy hắn đứng ướt như chuột lột ngoài sân, thương quá trời ơi… Sao cháu không cho nó vào?”

“Muộn rồi.”

Nhưng… ta đã không còn là người từng vì hắn mà chờ đợi.

Là một thư đồng trẻ tuổi, mặc áo vải lam, lưng đeo bao kiếm. Không nói họ tên, chỉ đặt xuống một bức thư, cúi đầu, rồi rời đi ngay.

Hắn cũng không tiến tới. Chỉ lặng lẽ nhìn ta, không nói lời nào.

Ta nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ lắc đầu:

Bức thư hắn gửi, ta không mở. Cũng không đốt. (đọc tại Qidian-VP.com)

n

“Thanh Dao, ta không muốn lặp lại sai lầm nữa.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4