Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Vọng Ngôn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Ánh mắt hắn khẽ tối đi. Một lúc sau, hắn khẽ nói:
Giọng hắn không cao, nhưng trong đó lại có thứ gì đó không thể lay chuyển.
Hắn hơi khựng lại, nhưng không phản bác.
“Ta không cần ngươi bảo vệ. Trước kia không, bây giờ lại càng không.”
Sau câu nói đó, trong phòng lặng đi rất lâu.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, rồi hỏi rất khẽ:
“Ta biết lần này đến đường đột. Nhưng....chuyện ở kinh thành đã không còn trong tầm kiểm soát.”
Nghiêm Bắc Lục rốt cuộc vẫn mở lời: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạ Du cố gật đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
Hắn vẫn là Tể tướng.
Ngoài sân, tiếng bước chân của hắn vang lên rất nhẹ, nhưng ta biết hắn vẫn đứng đó — không tiến tới, cũng không rời đi.
“Tạ… đại phu.”
Ta nghiêng người, tránh khỏi ánh mắt hắn, rồi chậm rãi nói:
Nói rồi, ta bước qua hắn, đi ra ngoài.
Nhưng không — tiếng bước chân nhẹ vang lên sau lưng, chậm rãi tiến lại gần.
Chỉ có bình thản. Lặng lẽ. Và xa cách.
Sau khi cho Hạ Du uống hết bát thuốc, ta đặt chén xuống, lấy khăn lau nhẹ miệng cho hắn.
Người đứng trên vạn người, giờ khắc này, lại đang ngồi trong căn nhà cũ kỹ, ẩm mốc và lạnh lẽo, chờ một nữ y dân dã kê thuốc cứu người.
“Ngươi muốn đưa ta vào kinh?”
Bỗng có tiếng ho nhẹ từ trong phòng ngoài, rồi giọng Hạ Du vang lên yếu ớt:
Ta bưng bát thuốc nóng, bước trở vào. Hạ Du nằm trên giường tre, sắc mặt tái xanh, nhưng đôi mắt vẫn còn tỉnh táo.
Ta không đáp, cũng không nhìn sang người đang đứng cạnh.
Nhưng lòng ta, đã không còn cảm giác nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ cần khẽ chạm vào, tro sẽ bay lên, làm mờ mắt, làm nghẹn lòng — nhưng cũng chỉ là tro.
Hắn không biện giải. Chưa từng là kẻ nói nhiều. Kiếp trước như thế, kiếp này cũng chẳng khác.
“Đại nhân...?”
Một tiếng gọi, không lớn, nhưng vừa đủ khiến lòng ta khựng lại.
Gió sớm lạnh buốt, lướt qua cổ tay trần, khiến da thịt đau rát.
Ta trở về phòng bếp, nhóm lại bếp lò đã nguội lạnh, cho thêm vài nhánh củi khô.
“Nếu có thể để nàng tự gỡ, ta đã không đến.”
“Ngươi đã tới rồi thì vào đi. Còn muốn tạ ơn, đợi người của ngươi tỉnh lại hẵng nói.”
“Nếu nàng nghĩ vậy,” hắn khẽ nói, “ta cũng không có cách nào phản bác.”
Nghiêm Bắc Lục đứng bên, không nói gì. Ánh mắt hắn dừng lại ở tay ta — tay từng bôi thuốc cho hắn năm xưa, từng vì hắn mà đỏ rát qua bao đêm dài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn không trả lời.
“Ba ngày tới, không được để vết thương nhiễm lạnh. Nếu muốn giữ mạng, đừng rời giường.”
“Muốn đưa nàng đi.”
Ta đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa. Sau lưng, giọng ta vang lên đều đều:
Nhưng hiện tại, bàn tay ấy lại chẳng còn run rẩy, chẳng còn bối rối.
Ta ngồi xuống, dùng muỗng múc từng ngụm thuốc, đỡ hắn uống.
Lửa dần cháy lên, hương thuốc từ nồi sành lan tỏa trong gian bếp nhỏ.
Không còn gì có thể cháy được nữa.
Hắn im lặng rất lâu.
Ta cười nhạt.
Lâu đến mức ta gần như tưởng hắn đã rời đi.
“Nếu số trời đã muốn ta vướng vào, vậy thì....cứ để ta tự gỡ ra.”
“Vậy ngươi tới đây là muốn gì?”
“Bên trong triều đình hiện giờ, người nào thân cận với ta đều bị theo dõi. Có người đã nhắm đến nàng rồi..... Việc y quán bị tra xét chỉ là bước đầu.”
Ánh mắt hắn nghiêm túc. Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ đều như rơi xuống đất lạnh.
“Nghiêm Bắc Lục,” ta gọi tên hắn, lần đầu tiên trong nhiều năm, không thêm một chữ tôn xưng nào, “ngươi nghĩ rằng cứ mở miệng nói ‘bảo vệ’, là có thể rửa sạch mọi chuyện sao?”
Giọng ta không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng.
Đáng tiếc, ta từng chờ suốt ba năm… nhưng lời đó, cuối cùng vẫn không tới.
Ta không đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau cùng, chỉ nói:
Ta đứng bất động, nghe giọng hắn vang lên phía sau, trầm thấp mà kiên nhẫn:
Trong lòng ta, những tháng ngày đã qua giống như một lớp tro phủ.
Ta không cho hắn cơ hội nói tiếp.
Ta xoay người, ánh mắt đối diện ánh mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi nghĩ, ta sợ sao?”
Không phải ta không muốn tha thứ.
Ta đứng dậy, lấy áo khoác choàng lên vai.
liliii
Ta vẫn nhìn thẳng vào bát thuốc trống rỗng.
Chương 6
“Không,” hắn lắc đầu, “là đưa nàng rời khỏi đó.”
Nhưng chính sự trầm mặc đó, từng khiến ta lầm tưởng rằng hắn có gì đó dành cho ta — chỉ là hắn không nói thành lời.
“Ngươi muốn ở lại cũng được. Ba ngày sau Hạ Du hồi phục, các ngươi có thể rời khỏi đây. Không tiễn.”
Chỉ là, sự tha thứ ấy....không thể dễ dàng như một câu “ta biết rồi”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.