Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


Tôi thì thầm:

Cậu thiếu niên ấy sai người đưa tôi một cây dù. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi nhìn thấy đôi tay đẹp đẽ của anh qua kẽ tay mình.

Luôn thích giành lấy mọi thứ thuộc về tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong giấc mơ, ký ức vụt qua như chớp, đưa tôi trở lại những năm tháng cấp ba.

Tối đó, tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ba thích em, mẹ cũng thích em, cả bạn trai chị cũng thích em. Chị đúng là đồ đáng thương.”

Hôm ấy, tôi bắt gặp cảnh tượng đó vào một buổi trưa.

Lý Dương trên cổ còn hằn dấu “dâu tây” do Lam Lam để lại, một tay ôm nó, một tay nhíu mày, sỉ nhục tôi:

Lúc đó đã sắp đến mùa tốt nghiệp, anh rất hiếm khi về trường. Nghe nói anh sắp đi du học.

Chỉ cần lướt diễn đàn trường thôi cũng thấy hàng đống ảnh chụp lén anh.

Chưa đến hai tháng quen nhau, cậu ta đã rủ tôi đi thuê phòng khách sạn.

Vì sao tôi lại theo đuổi anh như thể đang phấn đấu để giành vị trí thủ khoa.

Đúng vào lúc đó, Thẩm Lam Lam em gái của tôi đã “vô tình” chủ động kết bạn với cậu ta.

Trong mơ, hơi thở tôi như nghẹn lại, nước mắt cứ thế rơi như trút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngoài cửa sổ, hoa trúc đào nở rộ rực rỡ.

Nhưng mục đích của Lý Dương khi yêu đương hoàn toàn không trong sáng.

Trong mơ, tôi trở về năm 5 tuổi khi mà em gái tôi, Thẩm Lam Lam, đã giành mất giải thưởng viết văn của tôi.

Trùng hợp là tôi cũng từng chơi trò đó.

Tôi đủ thông minh để biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không đáng đánh đổi tương lai.

Đáng lẽ đó phải là khoảnh khắc tươi đẹp nhất.

Nhưng anh không hề biết tất cả đó là kết quả của cả trăm lần tôi rèn luyện để tiếp cận anh.

Phải chăng số phận đã chọn anh ấy… để tôi đi chiếm đoạt lấy anh?

Mẹ nói: “Hoa Hoa là chị phải nhường cho em.”

Thế nhưng em gái tôi lại bảo nó thích cái giải đó.

Thẩm Lam Lam đứng phía sau cười tươi rói, đắc ý lắm.

Nhưng vì tôn trọng hoặc sợ anh, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin gì.

Hôm đó, trong một giải đấu nội bộ, tôi “vô tình” gửi lời mời tổ đội cho Chu Cận Lâu.

Để tiếp cận bạn cùng phòng anh, tôi dốc sức tham gia một cuộc thi cấp quốc gia.

Nên tôi cần tiền.

“Xinh thì có ích gì, học giỏi thì sao,em lại ù lì chả hiểu phong tình gì cả.”

Rồi mẹ ép tôi đưa tờ giấy khen đó cho em.

Kể cả bạn trai tôi, nó cũng muốn cướp.

“Em sẽ dùng vinh quang của chị làm bệ đỡ cho mình.”

Tôi trở nên điên cường và hoang tưởng mà nghĩ…

Tỉnh dậy, tôi bắt đầu hành động.

Là lời giải chính xác sau hàng ngàn lần làm đề.

Bà gửi cho tôi một đoạn video, trong đó bà nội đang nằm bệnh viện, yếu ớt đến mức khiến người ta nghẹn lòng.

Thế là ban ngày tôi lo luyện thi, ban đêm thì cày game leo hạng.

Đó là hình ảnh của tôi… trong mắt anh.

Nhưng… tôi có thể tìm cách làm quen, dò hỏi gián tiếp.

Thẩm Lam Lam lấy tờ giấy chứng nhận giải nhì của tôi làm đồ lót tô canh nóng.

Lý Dương giận, chiến tranh lạnh với tôi, thậm chí còn buông lời dọa dẫm.

“Chị không bao giờ giành lại được đâu. VÀ mỗi lần… người chiến thắng sẽ luôn là em.”

Những người có liên lạc với Chu Cận Lâu rất ít, chủ yếu chỉ là vài người bạn từng cùng phòng.

Thậm chí là cao thủ đứng hạng 3 toàn server.

Sau một thời gian, tôi lọt vào top 10 server.

Khi nước mắt làm mờ đi đôi mắt tôi, tôi lại tận mắt thấy cảnh…

Nó đung đưa đôi giày nhỏ, cười toe toét:

Khi tôi sắp bước được một bước nhỏ, thì mẹ lại xuất hiện.

Tôi thầm nghĩ: mình vừa hỏi số phận… số phận liền đưa cho mình đáp án sao?

Mưa to như trút nước, còn tôi thì rơi vào vòng xoáy của mê muội và tham vọng.

Thực dụng, ích kỷ, yếu đuối.

Cậu ta theo đuổi tôi khá nồng nhiệt suốt một thời gian dài.

Mà anh lại vừa hay, anh có tất cả những gì tôi cần. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mày thấy rồi đó tao nói được làm được.”

Anh ta nói gần đây Chu Cận Lâu đang chơi một tựa game nào đó.

Tôi không xa lạ gì Chu Cận Lâu.

Chương 4

Dĩ nhiên tôi không đồng ý, tôi không phải kẻ ngu ngốc dễ bị người khác dụ dỗ.

Giây phút ấy tôi như bị quỷ ám.

Cuối cùng, trong một buổi ăn uống, tôi moi được chút tin tức về Chu Cận Lâu.

Mới là con người thật của tôi Chu Cận Lâu à.

“Chị ơi, cái gì chị thích thì em đều muốn giành hết.”

Tuy không đầu tư nhiều, nhưng nhờ đầu óc nhanh nhạy, tôi chơi cũng không tệ.

Tôi muốn đến gần anh, có thể là để tìm thấy chút ngọt ngào trong cuộc đời mặn chát này.

Tiếp đến là khuôn mặt ấy.

Lúc đó, mối tình đầu của tôi là Lý Dương, anh là một cậu thiếu gia có chút tiếng tăm.

Xinh đẹp, rạng rỡ, tự tin.

Bởi vì… cuộc sống của tôi quá đỗi khắc nghiệt.

“Chị ơi, lần này em lại thắng chị rồi~”

Từ đằng xa, bên trong chiếc xe sang trọng, cửa xe từ từ mở ra.

Tôi phải sống như một đoá hoa, không vì ai mà nở, không vì ai mà tàn.

Có thể lúc đó với anh, tôi chỉ là một nhân vật tình cờ xuất hiện vào một buổi trưa tầm thường…

Và chính lúc ấy, Chu Cận Lâu xuất hiện.

“Người như em chán lắm biết không hả?, chẳng có thằng đàn ông nào thích kiểu như em đâu.”

Tôi muốn chạy trốn.

Cần rất nhiều tiền.

Từ nhỏ đến lớn, nó luôn như vậy.

Chu Cận Lâu, anh không hiểu được…

Mà trùng hợp, bạn cùng phòng anh ấy chính là người phụ trách cuộc thi ở trường tôi.

Tôi kết bạn với anh ta, nhanh chóng tạo mối quan hệ thân thiết.

Tôi giành được giải thưởng lớn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4