Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây
Vũ Kha Kha
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: 1: Kí Ức Năm Xưa
Trên mặt bọn họ không có biểu cảm, bọn họ bước chân vào căn nhà hoang kia, giọng nói không chút chập chùng:
Ngồi trên xe, Lạc Yên tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Một thiếu niên 15 tuổi không có cách nào giãy dụa khỏi mười mấy người đàn ông trưởng thành, anh bất lực quay đầu nhìn kĩ cô bé nằm trên mặt đất, âm thầm ghi nhớ vết bớt ở ngực, c*̀ng nốt ruồi ở khoé mắt cô.
"Đại ca, cái bát này làm sao ạ?"
Vì bữa trưa không được ăn cơm nên Lạc Yên không chống đỡ nổi, cơ thể mất thăng bằng ngã xuống, người kia c*̃ng ngã theo.
Tiếng bước chân lại vang lên, ngày càng nhỏ dần, cho đến khi tiếng động hoàn toàn biến mất, Lạc Yên mới dám xoay chiếc bát, sau đó cầm tay thiếu niên trèo lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tình cảm chớm nở, anh âm thầm đưa ra quyết định, sau này nhất định phải có được cô bé này.
"Chú Bạch, chú có thể cử một người đến đưa cô bé ấy về nhà không? Nằm trên mặt đất sẽ rất nguy hiểm."
Không biết cô bé nghĩ gì, nhân lúc thiếu niên còn đang luống cuống thì kéo lấy tay anh chạy như bay.
Đi được một đoạn lại nhận được một ánh mắt thương hại c*̉a người đi đường, Lạc Yên sớm đã quen với những ánh mắt này, cô bé không để trong lòng, đôi chân vẫn tiếp tục bước.
Mặc dù trong đầu nghĩ rất nhiều, nhưng bên ngoài Lạc Yên vẫn bình tĩnh, hai má hơi ửng đỏ, giọng nói ngọt ngào đáp lời thiếu niên:
"Em tên Lạc..." Cô bé còn chưa nói xong thì đã ngất xỉu vì kiệt sức, dù sao trưa nay cô bé c*̃ng chưa có gì để cho vào bụng.
"Ông đưa tôi đến dưới chung c*̛ A là được rồi." Lạc Yên mệt mỏi trả lời.
Bộ quần áo c*̃ c*̉a chị gái, rộng thùng thình, trên vải đã xuất hiện đầy vết sờn rách, màu sắc ban đầu c*̉a nó là màu trắng nhưng lại bị bùn đất làm cho đổi màu, trở thành màu cà phê loang lổ.
Trên vai cô mang một chiếc balo nặng trịch, trong balo không chỉ là sách vở mà còn là hai quả cân c*̉a bố do chị gái ác ý bỏ vào.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên:
Để sau này có thể tìm lại cô bé ấy, anh đành âm thầm khắc sâu vào trong đầu những manh mối ít ỏi về cô.
"Đi đâu?" Tài xế hỏi.
"Vậy bây giờ...!làm thế nào hả đại ca?"
Nói xong, bọn họ c*̃ng không chờ thiếu niên đáp lời đã bước đến, c*̛ỡng ép dẫn cậu rời đi.
"Cái bát này...!không phải là đồ cổ.
"Xin lỗi thiếu gia, bọn họ đến là để hộ tống cậu về nhà, không phải để đưa một người xa lạ về nhà." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lòng thiếu niên vô c*̀ng khổ sở, người ta ngưỡng mộ anh vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nào có biết anh đã mất đi tự do như thế nào.
Xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trong mắt thiếu niên hiện lên tia khẩn trương, ánh mắt này chỉ mới thoáng qua nhưng nhanh chóng bị Lạc Yên bắt gặp.
Thiếu niên 15 tuổi, đang tuổi dậy thì, lần đầu tiên rung động với một bé gái, mà bé gái ấy chỉ mới 10 tuổi.
"Đại ca, anh bình tĩnh, có lẽ nó đã chạy mất rồi."
"Cái bát này..."
Đột nhiên trước mắt Lạc Yên xuất hiện một bóng người, sau đó thì cô bé bị va vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đêm đã khuya, Lạc Yên đang không biết nên đi về bằng cách nào thì bên tai cô truyền đến tiếng động cơ xe ô tô, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi liếc sang theo hướng âm thanh phát ra, cô nhìn thấy một chiếc taxi, khẽ đưa tay vẫy gọi.
Nghĩ là làm, vì là lần đầu tán tỉnh con gái, anh hơi dè dặt, thanh âm trầm ấm nói với Lạc Yên:
Lạc Yên không dám vứt hai quả cân không phù hợp với sức lực c*̉a cô này, bởi vì nếu vứt đi, khi về nhà bố tìm không thấy, nhất định sẽ đánh cô bé một trận. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô bé ấy không phải là người xa lạ, cô bé ấy đã cứu tôi."
Tất cả những chi tiết này, anh sẽ nhớ kĩ không quên.
Lạc Yên hơi bất ngờ, cô còn nhớ rõ, lúc nãy người này rất hung dữ, sao bây giờ lại dịu dàng vậy nhỉ? Là vì cô bé đã cứu anh sao?
Chuyện phải kể đến vào 12 năm trước...
Đôi chân Lạc Yên đang rảo bước trên đường, lúc này, khuôn mặt cô bị rượu làm cho ửng hồng, bước chân c*̃ng vì men say mà lảo đảo.
Thật ra trong thôn đã xảy ra rất nhiều vụ b·ắ·t· ·c·ó·c t·ố·n·g· ·t·i·ề·n, Lạc Yên lại thông minh như vậy, đoán ra là chuyện sớm muộn.
"Đại ca..."
Vừa nãy tao nhìn nhầm, tưởng là đồ cổ nên định đem về, hoá ra chỉ là một cái bát sứt."
Lạc Yên cầm tay anh, lần mò đi xuống dưới, sau đó lại xoay một cái bát khác ở dưới kia, cửa hầm lập tức đóng lại, bóng tối bao trùm lấy hai người.
"Mẹ kiếp, rõ ràng tao thấy có một con nhóc dẫn thằng ranh kia chạy theo hướng này, sao bây giờ lại mất dấu? Kiểu này thì báo cáo với Trương gia thế nào đây?"
Thiếu niên vẫn không tin được rằng anh đã thoát khỏi đám b·ắ·t· ·c·ó·c kia, anh đưa mắt nhìn cô bé gầy gò bên cạnh, trong mắt anh không còn sự lạnh lùng ban nãy nữa, chỉ có cảm kích và...!rung động.
Tài xế làm dấu tay "OK", sau đó đưa cô đi.
Người vừa ngã vào cô là một thiếu niên trạc tuổi 15, dù ở tuổi đang phát triển nhưng đường nét trên khuôn mặt anh đã vô c*̀ng rõ ràng, sắc bén như dao, trong đôi mắt kia chứa đựng vẻ lạnh lùng không phù hợp với lứa tuổi.
Chương 1: 1: Kí Ức Năm Xưa (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà Lạc Yên, trong cơn mơ màng, cô nghe thấy đoạn đối thoại giữa anh và một người đàn ông khác.
Chạy đến một căn nhà hoang cũ nát, Lạc Yên đưa tay xoay cái bát đang cố định ở trên bàn, một căn hầm bí mật lập tức mở ra.
Từ nhỏ, Lạc Yên đã học được cách nhẫn nhịn, c*̃ng học được cách đọc cảm xúc qua ánh mắt c*̉a người khác, tia khẩn trương vừa thoáng qua trong mắt thiếu niên phối hợp với tiếng bước chân dồn dập ở phía xa, làm cô bé nghĩ ngay đến c*̣m từ: B·ắ·t· ·c·ó·c t·ố·n·g· ·t·i·ề·n.
Vết bớt ở ngực, nốt ruồi ở khoé mắt, họ Lạc.
Trong cơn say, đầu óc cô mông lung, mơ hồ, đoạn kí ức đẹp đẽ giữa cô và chàng thiếu niên năm đó lại ùa về.
Nói cho anh biết tên c*̉a em đi."
Chiếc taxi dừng lại, bác tài xế ló đầu ra.
Đột nhiên, gã đàn ông nhìn xuống cái chén trên bàn, đôi mắt hắn hơi nheo lại, hắn nói:
Chỉ vỏn vẹn ba chữ nhưng lại khiến trái tim Lạc Yên đập liên hồi, cả người cô bé run rẩy, lo sợ bị bọn chúng phát hiện ra căn hầm bí mật.
"Sau này lớn lên, anh nhất định sẽ c*̛ới em làm vợ.
"Còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là đi tìm tiếp, anh em, đi, đừng để thằng ranh đó chạy xa."
Nhớ đến lời hứa c*̉a thiếu niên kia, cô không khỏi chờ mong.
Anh còn chưa kịp giúp cô bé tỉnh lại thì bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng xe ô tô, sau đó, một đoàn người áo đen xuất hiện.
"Bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Mày bình tĩnh tao xem?"
Thiếu niên ấy nói, sau này nhất định anh ấy sẽ c*̛ới cô.
Còn Lạc Yên, có lẽ đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến sức khoẻ c*̉a cô bé, khiến trong lòng cô cảm thấy vô c*̀ng ấm áp.
Vậy thì em sẽ chờ anh đến thực hiện lời hứa..
Tửu lượng c*̉a cô rất kém, lại bị đám bạn ép uống hơn 4 ly rượu, không nghi ngờ gì nữa, cô thật sự đã say rồi.
Quả nhiên một lúc sau, trên nhà truyền đến tiếng bước chân c*̉a nhiều người, bọn họ lục lọi trong căn nhà hoang hồi lâu vẫn không thấy người đâu, cất giọng mắng chửi, thanh âm tục tĩu c*̉a một gã đàn ông lọt vào tai Lạc Yên và người thiếu niên kia.
Thiếu niên hoảng hốt đỡ thân thể Lạc Yên dậy, động tác c*̉a anh khiến cho vai áo rộng thùng thình tuột xuống, phần thân trên c*̉a cô bé lộ ra, một vết bớt ở lồng ngực đập vào mắt anh.
"Thiếu gia, vô c*̀ng xin lỗi vì chúng tôi đã đến trễ, mời ngài trở về c*̀ng chúng tôi."
Dưới ánh nắng mặt trời, thân thể gầy yếu với bước đi xiêu vẹo, trên khuôn mặt thanh tú xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
"Xin lỗi thiếu gia, mong cậu đừng càn quấy nữa, nếu không tôi sẽ dùng biện pháp đặc biệt."
Đau đớn ập đến, trên thân bị đè rất nặng nề, Lạc Yên còn chưa kịp phản ứng lại thì người kia đã nhanh chóng đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô như đang nhìn một vật cản đường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.