Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 116

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116


Ông luôn nghĩ: Nếu hôm đó ông không giận dỗi, nếu nằng nặc đòi mẹ ở nhà chơi với mình… có lẽ đã không xảy ra tai nạn…

“Không! Khoan gọi!” Thu Tang cũng bị thương, cả một bên mặt đỏ ửng. Giọng cô ta khẽ run, cố hít sâu ổn định “Có rất nhiều người đang quay clip, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Ngôn Đình. Trước mắt đừng báo cảnh sát, để người đàn ông này phối hợp đính chính trước đã… Tôi nói chuyện với hắn, được không Dung tiểu thư?”

Trong số những người cùng thời, cô thấy… chính chân dung của mình.

“Nhìn kỹ xem, có phải trông giống Ảnh đế Ngôn Đình nổi khắp châu Á không?”

“Dừng tay! Đừng đánh nữa!” Lúc này Thu Tang mới phản ứng lại, vội nhào tới “Dừng tay! Đừng đánh nữa! Mau dừng tay đi!”

Vừa bước vào sảnh triển lãm của viện nghiên cứu, đập vào mắt họ là những bức chân dung treo trên tường, những “cơn sóng lớn” đời trước trong giới toán học.

Dung Ngộ nhìn thấy người thầy đã từng dẫn dắt cô.

Anh một tay che mặt, tay còn lại mò mẫm tìm khẩu trang dưới đất… (đọc tại Qidian-VP.com)

Dung Ngộ đẩy đám đông ra, xông vào trong, tung một cú đá thật mạnh.

Cả người Thu Tang như bị sét đánh, c.h.ế.t lặng, nhìn chằm chằm vào hắn, đến né tránh cũng quên mất.

“Đẹp trai vậy còn làm tiểu tam, không hiểu để làm gì…”

Kỷ lão gia chậm rãi lên tiếng:

Không chỉ mình con đau lòng… các cô chú trong viện nghiên cứu… ai nấy cũng đều rất buồn…”

Ánh nắng chiếu lên mặt cô, khiến khuôn mặt nghiêng của cô phủ một lớp ánh sáng ấm áp.

Nhưng Kỷ lão gia lại càng khóc dữ dội hơn.

Không phải vì bị hiểu lầm là tiểu tam.

Chương 116

“Đây là bức tranh mà chú Đường hoàn thành trong ba tháng khi viện toán được xây lại năm đó. Giống y như trong ký ức của con, mẹ con trẻ trung như thế, tài giỏi như thế… sao lại đột nhiên rời đi như vậy…

Cô nhận lấy điện thoại của anh, trực tiếp xóa ảnh, giọng lạnh tanh không biểu cảm:

Hành động của anh quá rõ ràng, Thu Tang lập tức phát hiện, quay đầu nhìn:

Các loại lan, cúc… ông mua đến bảy tám chậu, cho đến khi Kỷ Yến Đình không thể xách nổi nữa mới chịu dừng tay.

Trước hôm nay, anh chưa từng nghĩ mình là người có nhiều “gánh nặng thần tượng”.

Cô cũng nhìn thấy các sư huynh, sư tỷ khóa trên, nhưng rất nhiều người trong số họ đã mất từ lâu.

Thu Tang đã chuẩn bị sẵn bữa trưa Trung Hoa tinh tế gần đó, dùng bữa xong liền lái xe đưa họ đến Viện Nghiên cứu Toán học.

“Ai đó làm ơn gọi giúp tôi cảnh sát.”

Ra đến cửa, đứng trên bậc thềm, anh thấy Thu Tang đang đứng bên đám hoa dại, chụp ảnh.

“Đẹp.” Kỷ Yến Đình bước lại gần, “Chị xem này, có đẹp không?”

Lần đầu tiên trong đời, Kỷ Yến Đình cảm thấy bà cố của mình quá mức anh minh thần võ.

“Có con ở đây, thì mẹ cũng ở đây… Mẹ sẽ không rời xa con nữa… mãi mãi không… Đừng khóc nữa, Anh Bảo ngoan nào…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông rất thích cô gái này,biết giữ chừng mực, làm việc chu đáo, không khiến người khác thấy khó chịu. Khó trách lại có thể ở bên cạnh lão Nhị làm người đại diện nhiều năm như vậy.

Tâm trạng của Kỷ Yến Đình lập tức trở nên tồi tệ.

Kỷ lão gia nhìn cô với ánh mắt đầy khen ngợi.

Cổ cô trắng ngần, dài thanh mảnh, giống như cổ thiên nga.

Kỷ lão gia là người đặc biệt yêu hoa.

Khi Dung Ngộ và Kỷ lão gia đi ra, liền thấy một đám đông vây kín trước cổng. Ở chính giữa, Kỷ Yến Đình bị một người đàn ông đè lên mà đánh như điên. Khuôn mặt đẹp trai thư sinh đã rướm máu. Thu Tang đang cố gắng bảo vệ anh, nhưng cũng không ngăn được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô cũng thấy cả những người cùng thế hệ, chỉ là, hiếm ai sống thọ đến trăm tuổi…

Thu Tang siết chặt các ngón tay, mặt không đổi sắc, giọng bình thản:

“Tôi không phải Lý Xuân Hoa, anh nhận nhầm người rồi.”

Mà là sợ bị chụp ảnh dìm tung khắp mạng, bị người ta cưỡi lên mà đánh, không mất mặt thì là gì?

Dung Ngộ ôm chầm lấy ông, nhẹ giọng vỗ về:

“C·h·ế·t rồi, đúng thật! Là anh ấy đó! Tôi theo anh ấy đã gần mười năm! Không ngờ idol của tôi lại đi làm tiểu tam!”

Đúng lúc hai người đang giằng co thì một người đàn ông đột nhiên từ ngoài đường lao tới.

“Cậu là ảnh đế, trong điện thoại có ảnh phụ nữ thì không hay lắm, xóa đi là tốt nhất.”

“Cậu chụp tôi làm gì?”

Năm ấy, chính người thầy ấy đã chỉ ra con đường phía trước cho cô, để cô quyết tâm ra nước ngoài học tập.

Nói đến đây, nước mắt ông không kìm được mà rơi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đây là cổng viện nghiên cứu, người qua lại đông đúc, cậu che kỹ chút, đừng để bị nhận ra.”

“Lý Xuân Hoa! Lão tử cuối cùng cũng tìm được con tiện nhân này rồi!”

Khi đỗ xe xong, Thu Tang nói:

Trên tường là một bức tranh sơn dầu.

Có người định xông vào can.

Cô rất hiếm khi chụp ảnh, phần lớn chỉ là ảnh chụp chung với chồng, không phù hợp để treo nơi trang nghiêm như thế này.

“Tôi còn chút việc phải xử lý, sẽ đợi mọi người ở ngoài.”

Nhưng anh là một đại thiếu gia quen sống an nhàn, sức đâu mà đỡ, cái tát đó trực tiếp giáng vào cằm anh, đến mức khẩu trang cũng rơi xuống.

Dường như vừa chụp được bức ảnh ưng ý, cô khẽ mím môi nở nụ cười dè dặt.

Cuộc xô xát gây ra không ít náo động, thu hút rất nhiều người qua đường hiếu kỳ vây lại.

Kỷ Yến Đình chụp lấy tay cô:

Kỷ Yến Đình không nhịn được, lấy điện thoại ra chụp một tấm.

Người đàn ông kia nghiến răng rít lên, mặt bị ép sát nền đất:

Anh lặng lẽ quay người rời đi.

Năm tám tuổi, ông tận mắt chứng kiến mẹ bị xe tông c·h·ế·t, trở thành bóng ma cả đời không thoát ra được.

“Khoan đã, cái tên gian phu này sao nhìn quen quen nhỉ?”

Gương mặt đang thư thái của Thu Tang lập tức trở nên căng cứng.

Kỷ Yến Đình sống mũi cay cay, nhưng hai mắt thì lại nhìn thấy một cụ già bảy tám mươi tuổi đang gục đầu vào lòng một cô gái trẻ măng mà nức nở, cảnh tượng này, nhìn càng lúc càng kỳ lạ.

“Buông ra!” Mặt Thu Tang đỏ bừng, “Ngôn Đình, nếu cậu còn như vậy nữa… tôi thật sự sẽ xin nghỉ việc đấy!”

“Lý Xuân Hoa! Cô tưởng đổi cái vỏ là lão tử không nhận ra à? Đã bị lão tử tìm được thì đừng hòng chạy! Tôi nhất định lôi cô về!”

Kỷ lão gia giơ gậy đánh mạnh vào hắn, khiến hắn kêu la ầm ĩ.

Kỷ Yến Đình sắc mặt lạnh tanh, lập tức giơ tay chắn lại.

Từ thời Dân quốc, toán học Hoa Hạ bắt đầu nỗ lực đuổi kịp quốc tế. Một nhà toán học lại nối tiếp một nhà toán học khác, từ thời đại ấy bước ra, cùng góp công xây dựng nền tảng cho toán học Hoa Hạ…

Nhưng lúc này đây, anh thật sự sợ mất mặt.

“Con tiện nhân này, thì ra là cô lén lút vụng trộm sau lưng lão tử!” Người đàn ông giơ nắm đấm, lại tung thêm một cú về phía Kỷ Yến Đình “Dám đụng đến đàn bà của ông đây? Mày ăn gan hùm à? Để xem ông mày có đánh c.h.ế.t mày không!”

Người đàn ông mặt mũi hung dữ, bất ngờ lao đến túm chặt cổ tay Thu Tang, tát cho một cái như trời giáng.

“Con đ* c.h.ế.t tiệt! Mày là ai mà xen vào chuyện lão tử!” Người đàn ông lồm cồm bò dậy, giơ tay định đ.ấ.m Dung Ngộ.

Dung Ngộ bẻ tay hắn quặp ra sau, ấn xuống nền xi măng lạnh toát, lạnh giọng nói:

“Hai đứa gian phu d·â·m phụ này lén lút sau lưng lão tử! Ai dám cản lão tử dạy dỗ chúng nó, lão tử đánh luôn cả nó!”

Thu Tang không cho anh cơ hội nói gì thêm, vươn tay kéo khẩu trang của anh lên:

Gã đàn ông vung tay quát lớn: (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông kia không kịp đề phòng, bị đá lăn lộn ra đất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 116