Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 126

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126


Nhìn thế nào cũng không giống con cháu nhà họ Kỷ.

Dung Ngộ lập tức nói:

Sau này có cầu xin cháu quay về, cháu cũng…”

Có thể trân trọng được khoảng thời gian hiện tại, đã là một món quà quý giá mà ông trời ban cho rồi.

Kỷ lão gia giận đến mức cả tay cũng run lên, “Hạ Cảnh Xuyên không phải là người làm của nhà họ Kỷ, là tôi đích thân mời tới chăm sóc hoa, là khách của nhà họ Kỷ!

Má Trương cúi đầu chào:

“Cái bạt tai thứ hai, là…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con không cố ý va vào Tứ thiếu gia đâu, con chỉ là…”

Cả người ông run lên, gân xanh nổi đầy trán.

Một gia tộc có đông người như vậy, có một đứa “con sâu mọt”, cũng không có gì lạ.

“Bảo bà lui xuống, không nghe thấy à?”

Còn cậu thì hay lắm, ở trong nhà làm vua làm chúa, coi người khác như cỏ rác!”

“Tứ thiếu gia, tôi không cố ý đâu ạ.” Hạ Cảnh Xuyên cúi đầu.

Nhưng lần này thì sao?

Chương 126

“Cái bạt tai này, thay mẹ cậu dạy dỗ đứa con vô dụng như cậu! Đến đại học cũng không thi nổi, chỉ biết về quê trồng rau, khiến mẹ cậu phải lớn tuổi vẫn đi làm osin kiếm tiền!”

Má Trương vội vàng giải thích, “Cảnh Xuyên và Tứ thiếu gia bằng tuổi nhau, nhưng chẳng bằng nổi một đầu ngón tay của Tứ thiếu gia.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng biệt thự.

Má Trương bỗng ngẩng đầu:

Kỷ Lưu Quang ôm má, mắt đỏ hoe.

“Ban đầu tôi còn định nể mặt mẹ cậu, không chấp nhặt…”

Hạ Cảnh Xuyên mím môi thật chặt, cố gắng giải thích:

Vậy mà dù trong hoàn cảnh như thế, cậu vẫn thi đậu vào Đại học Hải Thành.

“Là lão gia dặn tôi nhất định phải cứu sống chậu lan này.

Tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Cô quay đầu lại, nhìn người ngồi bên cạnh — Anh Bảo.

Nhưng nếu cô dám mơ tưởng làm chủ nhân của nhà họ Kỷ, người đầu tiên đuổi cô đi chính là tôi!”

Má Trương không dám nói thêm lời nào, lo lắng nhìn về phía Kỷ Lưu Quang một cái, sau đó hai bước ba quay đầu, lùi về phía bên cạnh.

“Cô nói cái gì?”

“Vì một người ngoài mà ông chà đạp lên tự trọng của cháu như vậy, ông có thực sự xem cháu là cháu ruột không?!

Hắn chỉ đi dạo ở vườn sau một chút, không hiểu sao lại rơi xuống một cái hố, người toàn bùn đất.

Má Trương lập tức nói:

“Quản gia Du! Mau mang thuốc đến!”

“Chuyện này không liên quan gì đến bà nữa, lui xuống.”

Như vậy vẫn chưa đủ khiến bà an tâm sao?

Ánh mắt Dung Ngộ lạnh lẽo như băng.

Cuối cùng, cậu đành nhượng bộ.

Kỷ lão gia từng chữ từng câu, đầy thất vọng:

Dung Ngộ ngồi ở hàng ghế sau, gió từ cửa sổ thổi vào mặt, tâm trạng cô có chút tồi tệ.

Lần trước vì ném ly thuỷ tinh, có thể nói là do mình sai, không nên dọa Đoá Đoá, dù sao Đoá Đoá cũng là người trong nhà.

Hạ Cảnh Xuyên chạy nhanh tới, nhận lấy thuốc từ tay Quản gia Du, lập tức cho Kỷ lão gia uống.

“Chát!”

Kỷ Lưu Quang cười lạnh vì tức:

Sắc mặt Kỷ lão gia xanh mét.

Dung Ngộ lắc đầu: “Không sao.”

Mặt Hạ Cảnh Xuyên bỏng rát.

Trong đôi mắt hắn, chỉ toàn là ác ý.

Khi ấy cãi nhau to lắm, mẹ cậu còn dọa nhảy sông tự tử.

Hắn rời nhà bốn năm, vừa mới về chưa được bao lâu, trong vòng hai ngày, đã ăn hai cái tát trời giáng.

Cho dù ông có khao khát sống đến đâu, thì thời gian ông còn lại cũng chẳng nhiều.

Hắn còn chưa kịp nói hết câu, thì cổ tay đã bị một lực mạnh nắm chặt lấy.

“Tứ thiếu gia chỉ là thay tôi dạy dỗ Cảnh Xuyên mà thôi.”

Nếu nhà họ Kỷ đã không hoan nghênh cháu, thì cháu đi, cháu đi là được chứ gì?!

Thầy cô trong trường mừng thay cho cậu, nhưng…

“Được thôi, cậu đi đi! Đã đi thì đừng bao giờ quay lại!”

“Hạ Cảnh Xuyên, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi hả! Đừng có va chạm người nhà họ Kỷ, sao con lại không hiểu chuyện đến vậy? Cứ phải để mẹ mắng thì con mới nghe à?”

Vừa xuống xe, Dung Ngộ đã nghe thấy giọng mắng chửi gay gắt của má Trương.

Kỷ lão gia nghiến răng nói, “Tôi coi như không có đứa cháu này!”

Ánh mắt khinh miệt trong mắt cậu khiến Kỷ Lưu Quang thấy chói mắt, giơ tay lên tát một cái thật mạnh:

“Lưu Quang! Cháu quá đáng thật rồi! Làm sao lại có thể ra tay đánh người chứ?!”

Ngón tay Hạ Cảnh Xuyên siết chặt lại.

“Tứ thiếu gia cứ xử lý sao cũng được, coi như giúp tôi dạy dỗ đứa con không biết nghe lời này.

“Tôi ở ngoài cầu cạnh bao người, để mở đường cho cậu.

“Đã muốn đoạn tuyệt với nhà họ Kỷ, thì đoạn cho sạch sẽ!”

Dung Ngộ vừa vỗ nhẹ lưng Kỷ lão gia, vừa lạnh lùng nói:

Dung Ngộ hất mạnh tay hắn ra, Kỷ Lưu Quang loạng choạng suýt ngã, may mà được má Trương đỡ kịp.

Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó, Anh Bảo sẽ rời xa cô, lồng n.g.ự.c cô liền tràn ngập một nỗi nghẹt thở không thể diễn tả thành lời…

Lan quý lắm, đất trong chậu không đủ dưỡng chất, tôi muốn thay bằng loại đất có phân tốt hơn nên mới đào một cái hố trong vườn.

Kỷ lão gia vung tay tát một cái thật mạnh.

Nhưng lão Tứ Kỷ Lưu Quang này, hoàn toàn không hề có chút thiện ý nào.

Hạ Cảnh Xuyên là con của người giúp việc, cũng coi như người làm.

Nhưng…

Không được vào đại học, đó là nỗi đau lớn nhất trong lòng cậu.

Giọng Kỷ lão gia lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao, dường như sắp bùng cháy thành lửa.

“Đi thì đi.”

Kỷ Lưu Quang trợn trừng mắt, “Chuyện nhà họ Kỷ từ khi nào đến lượt một người ngoài như cô can dự? Cô cứu ông nội một mạng, tôi nể mặt cô vài phần.

Nếu con trai tôi mà hiểu chuyện bằng một nửa như Tứ thiếu gia, thì tôi đỡ khổ biết bao…”

Kỷ Lưu Quang giận đến suýt phát điên.

Chuyện chưa xảy ra, không cần phải buồn trước.

“Lão gia, Dung tiểu thư.”

Kỷ Lưu Quang hoàn toàn không để tâm đến sức khỏe của ông nội, chỉ cảm thấy uất ức đến cực điểm, gào lên như điên:

Kỷ Lưu Quang cũng bắt đầu cảm thấy e ngại.

Dù dạo gần đây sức khỏe của Anh Bảo đã tốt lên nhiều, nhưng thực tế vẫn không thể thay đổi được chuyện ông là một ông già 78 tuổi.

Sau khi học xong trung học, mẹ cậu không cho học tiếp nữa, học phí đại học là người họ hàng nhà họ Hạ giúp đỡ, tiền sinh hoạt thì cậu tự đi làm kiếm từng đồng.

Kỷ Lưu Quang chọc tay vào n.g.ự.c cậu, giận dữ:

“Cô là cái thá gì mà có tư cách lên tiếng?!”

“Sao vậy?” Kỷ lão giaghé sát lại, “Mẹ thấy khó chịu ở đâu à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng hắn vẫn nghĩ mình không sai.

Nhưng Kỷ Lưu Quang vẫn gào thét những lời khó nghe nhất, rồi quay người bỏ đi, còn đá đổ cả chậu hoa bên cạnh.

Hắn dạy dỗ một đứa con của giúp việc, thì có gì sai?

Má Trương lạnh lùng cắt ngang, “Mau xin lỗi Tứ thiếu gia ngay!”

Ở bên cạnh Đường Triệt, cô cảm nhận rất rõ, một luồng khí u sầu của tuổi già bao phủ quanh ông.

“Nhưng trước khi đi, hãy để lại tất cả những gì của nhà họ Kỷ. Nhà họ Kỷ nuôi cậu hai mươi mấy năm, không đòi hỏi cậu phải báo đáp, nhưng từ nay về sau, bất kỳ thứ gì của nhà họ Kỷ, cậu cũng đừng hòng chạm vào nữa.”

Hắn quay đầu nhìn, đối diện là đôi mắt thanh lãnh lạnh như băng, chính là Dung Ngộ.

Dung Ngộ mở miệng, “Xem ra, bốn năm ở nước ngoài, không ít lần bị má Trương nhồi nhét mấy thứ lý lẽ méo mó, bà ấy không còn phù hợp để ở lại nhà họ Kỷ nữa rồi.”

“Dung tiểu thư, tôi… tôi…”

“Cậu nhìn cái gì vậy hả!”

Kỷ Lưu Quang giơ tay lần thứ hai:

Tôi còn đặt biển cảnh báo rõ ràng…”

Nhưng không đau bằng trong tim.

Má Trương tức đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Dung Ngộ suýt bật cười vì tức giận.

Nhà họ Kỷ vốn là danh gia vọng tộc, xuất thân thư hương, người nhà họ Kỷ xưa nay đều mang theo một sự ôn hoà, độ lượng, trong xương cốt cũng có phần lương thiện và nền nếp.

“Được rồi, đừng nói nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy ý cậu là, tôi mắt mù nên không thấy, không thể trách cậu?”

Thư báo trúng tuyển ấy đã bị chính mẹ cậu ném vào bếp lò đốt đi.

Tôi nghĩ, để Tứ thiếu gia dạy dỗ một chút, biết đâu thằng bé lại biết cố gắng hơn…”

“Cứ quyết định vậy đi.”

Anh Bảo đã tức đến mức lên huyết áp, suýt thì ngất đi, chỉ cần là người có một chút lương tâm, thì giờ phút này đã phải im lặng rồi.

Cậu bốn tuổi đã phải sống tự lập: tự nấu cơm, tự đi học, từ trung học bắt đầu tự kiếm tiền, đến cấp ba thì làm đủ thứ việc bán thời gian… (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ vì hắn mang họ Kỷ, cho nên dù có là cục phân, cũng cao quý hơn cậu sao?

Tại sao lại bị ông nội nhìn bằng ánh mắt thất vọng đến thế?! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi còn đang tự hỏi, vì sao tính cách cậu lại trở nên như vậy.”

Mẹ không cho cậu học đại học.

Quy củ lễ nghi của nhà họ Kỷ, cậu không nhớ nổi lấy một chữ sao?!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 126