Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146
Nước mắt má Trương rơi như mưa.
Giọng cô lạnh băng:
“Bà đáng ra nên làm cho triệt để hơn, đừng bao giờ để ai phát hiện ra!” Kỷ Lưu Quang nghiến răng, từng chữ rõ ràng “Hoặc là ngay từ đầu đừng tráo con, để tôi được sống cuộc đời người thường! Nhưng bà lại cho tôi nếm trải cảm giác làm người ở tầng lớp trên, rồi lại đẩy tôi rơi xuống địa ngục. Tôi hận bà!”
Nhưng Cảnh Xuyên càng ở gần người nhà họ Kỷ, chuyện càng dễ bại lộ.
“Dung tiểu thư à, dù gì đây cũng là chuyện nhà người ta, tôi thấy… chúng ta không nên…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại thiếu gia, Cảnh Xuyên là con trai tôi. Trên đời này, không có người mẹ nào lại hại con mình cả. Tôi nhất định phải đưa nó về nhà!”
“Tôi nói rồi, muốn làm thì làm cho dứt điểm! Bà nghe không hiểu à? Nhìn thấy bà là tôi đã muốn phát điên, đừng bám theo tôi nữa!”
Má Trương nhanh chóng chặt đứt mọi do dự, quay sang bác sĩ:
Hạ Cảnh Xuyên nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, đeo mặt nạ dưỡng khí, trông rất yếu ớt.
Theo bản năng, bà ta xé nát bản giám định.
“Tôi muốn đưa Cảnh Xuyên về nhà!”má Trương cắn răng “Phòng bệnh này đắt đỏ lắm, người nghèo như chúng tôi không đủ khả năng. Dù gì cũng cấp cứu xong rồi, về nhà dưỡng bệnh cũng được mà!”
Mẹ ruột của tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi, bà ấy là thiên kim tiểu thư của nhà giàu, là phu nhân của nhà họ Kỷ, không phải bà! Bà nghe rõ chưa? Hoàn toàn không phải bà!”
Giờ cũng hơn một giờ sáng rồi, ông nội còn đang đợi chúng ta về…”
Má Trương bị hất mạnh, lảo đảo suýt ngã.
Má Trương hét to:
Một giọng nói vang lên sau lưng:
“Không được gọi tên tôi!”Kỷ Lưu Quang hét lên, vẻ ghê tởm trong mắt đạt đến đỉnh điểm “Tất cả là do bà! Nếu không có bà, tôi đâu phải rơi vào hoàn cảnh này!
Má Trương mặt cắt không còn giọt máu.
Bà nhớ lại câu nói của con trai ruột: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Má Trương à, phòng bệnh có camera giám sát đấy, bà đang định làm gì vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ta liếc mắt nhìn Dung Ngộ một cái, giọng đanh lại:
Chỉ cần bà quan tâm đến Hạ Cảnh Xuyên một chút, Lưu Quang lập tức ghen, không cho bà liên lạc với Cảnh Xuyên…
Đúng lúc bác sĩ trực đêm đi ngang qua, mặt sa sầm:
“Lưu Quang, mẹ là mẹ ruột của con, sao con có thể…”
“Tôi là mẹ ruột, tôi chịu trách nhiệm!”
Vậy mà giờ đây, trong mắt hắn chỉ toàn chán ghét, như hàng ngàn cây kim thép đ.â.m vào tim bà, khiến bà khó thở.
Phải rồi, nếu như hồi xưa lúc mới sinh, bà đã bóp c.h.ế.t thằng nghiệt chủng này, thì sẽ chẳng có chuyện hôm nay.
“Tôi là mẹ ruột, là người giám hộ hợp pháp, chúng tôi chung hộ khẩu! Tôi muốn đưa con tôi về, bệnh viện không có quyền ngăn cản!”
“Cảnh Xuyên… đừng trách tao…”giọng bà run rẩy “Nếu mày ngoan ngoãn đi làm rể nhà người ta ở nơi khác, thì mọi chuyện đâu đến nỗi… mọi người đã không phải khó xử thế này…”
Cậu vẫn đang hôn mê, bị giật mạnh làm kim truyền dịch suýt bật ra khỏi tay.
Bà ta định cõng Hạ Cảnh Xuyên trên lưng.
Rõ ràng trước kia, Lưu Quang rất thân thiết với bà, giữa bao người hầu, chỉ muốn có bà ở bên chăm sóc.
Ánh mắt ấy của anh khiến bà ta sợ hãi đến run lẩy bẩy.
“Giấy tờ giám định có thể bị phá hủy, nhưng m.á.u trong người thì không thể tráo đổi được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứa con ruột mà bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày lại phủ nhận bà trước mặt bao người.
Khí thế lạnh thấu xương tỏa ra từ người cô khiến má Trương bất giác lùi lại một bước.
“Con trai tôi mặt toàn là vết bẩn, tôi muốn lau cho nó, có gì không đúng à?”
Cả người như có dòng m.á.u nóng chảy ngược, dồn lên đầu, não như bị biến thành một đống bùn nhão.
Trang cuối cùng, kết luận rõ ràng: Hạ Cảnh Xuyên và Kỷ Chỉ Uyên có quan hệ huyết thống.
“Không cần bà lo nữa, mời về cho.”
“Muốn làm thì làm cho dứt điểm.”
Bà ta không dám quay lại, khô khốc đáp:
Đừng nói là cô không phải người nhà họ Kỷ, cho dù có là, cô cũng không có tư cách cản một người mẹ mang con mình về nhà!”
Chương 146
Lúc này, cấp cứu đã xong, Hạ Cảnh Xuyên được chuyển vào khu phòng bệnh cao cấp riêng biệt, chi phí một đêm cả vạn tệ.
Bác sĩ tức đến run người:
Nhưng Dung Ngộ đã đứng chặn trước giường bệnh, cản lại hành động đó.
“Tôi không đồng ý!”
Dù đã cố kiềm chế cảm xúc, giọng nói anh vẫn đầy tức giận, anh ném mạnh bản giám định vào mặt má Trương.
Bà ta nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dung Ngộ liếc đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.
“Anh cả…”Kỷ Lưu Quang lên tiếng nhỏ nhẹ “Chắc chắn má Trương có lý do riêng khi làm vậy.
Má Trương toát mồ hôi lạnh khắp người.
Má Trương đè nén lửa giận, nhìn cô chằm chằm:
Lẽ ra sau khi biết bà là mẹ ruột, Lưu Quang phải càng yêu quý bà hơn chứ?
Chỉ có thể nói là, sợi dây m.á.u mủ trời sinh đã khiến đại thiếu gia không thể không quan tâm…
Hắn xách hộp cơm, bỏ đi một mạch.
Má Trương gào lên:
Kỷ Lưu Quang cũng ngẩn người ra một thoáng, sau đó vội nói:
Má Trương lấy tay che miệng, khóc tức tưởi.
Chuyện nhà họ Hạ… chúng ta đừng can thiệp quá nhiều nữa…
Ánh mắt ấy, khí thế ấy, không hề thua kém đại thiếu gia, thậm chí không thua cả Kỷ lão gia.
“Cậu ấy bây giờ là bệnh nhân, không phải là ‘con trai má Trương’ gì cả.
Bà ta không nói không rằng, xông lên kéo Hạ Cảnh Xuyên dậy.
Vậy mà cuối cùng, lại bị đ.â.m từng nhát vào tim…
“Giám định quan hệ huyết thống.”
“Bệnh nhân vừa mới qua cơn nguy kịch, còn đang theo dõi. Lúc này xuất viện, nếu có chuyện gì xảy ra, không ai chịu trách nhiệm nổi!”
Bà nhìn Kỷ Lưu Quang với vẻ đau lòng:
Lần này, bà thật sự bị tổn thương sâu sắc.
Anh cầm lấy xấp giấy vừa được in ra, lạnh giọng mở lời:
“Lưu Quang… không, tứ thiếu gia!”bà run rẩy níu lấy tay cậu ta “Chuyện đã đến nước này, hay là… chúng ta bàn bạc xem phải làm gì, được không?”
Nhà họ Kỷ tuy tử tế, nhưng không thể nào hào phóng đến mức này với một người làm.
Má Trương đứng lặng trong màn đêm rất lâu, đến mức hai chân tê dại mới lê bước đến tòa nhà bệnh viện.
Kỷ Chỉ Uyên không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Dung Ngộ nhìn bà ta, giọng lạnh tanh:
“Má Trương, bà chắc chắn muốn làm vậy sao?”
“Sao? Dung tiểu thư, đến cả việc tôi đưa con trai mình về cũng không được à?
“Nếu Hạ Cảnh Xuyên thật sự là người nhà họ Hạ, hôm nay tôi có xen vào cũng chẳng sao.
Bà ta hít sâu một hơi:
Bà ta không dám nhìn vào ánh mắt băng giá như d.a.o của Dung Ngộ, chỉ gào lên:
Bà ta ngồi sụp xuống, lật tài liệu lên, dòng chữ to nổi bật:
Lúc này, Kỷ Chỉ Uyên bước vào, giọng lạnh tanh:
Bà dám động vào một ngón tay của cậu ấy thử xem?”
Kỷ Lưu Quang mặt lạnh như tiền:
“Nếu mấy người không chịu làm thủ tục xuất viện, vậy tôi tự đưa nó đi!”
Má Trương sững sờ.
Nhưng mà đáng tiếc, cậu ấy không phải.”
Có lẽ ông trời cũng đang giúp bà, trong phòng không có ai, chỉ có tiếng nhỏ giọt của ống truyền dịch vang lên đều đặn.
Bà từng bước tiến lại gần giường bệnh.
“Mau làm thủ tục đi, tôi đưa con tôi về nhà!”
Bà làm tất cả chẳng phải vì muốn con trai mình được sống sung sướng sao?
Dung Ngộ cúi xuống, cẩn thận đeo lại mặt nạ dưỡng khí cho Hạ Cảnh Xuyên, ánh mắt sắc như dao:
Một khi sự thật bị phơi bày, thì âm mưu suốt hai mươi năm của bà sẽ tan thành bọt biển.
Nhưng, chỉ cần có một lựa chọn khác, bà ta cũng tuyệt đối không đi con đường này.
Bàn tay bà từ từ nắm lấy mặt nạ dưỡng khí, chuẩn bị gỡ xuống.
“Bác sĩ! Y tá! Tôi muốn làm thủ tục xuất viện cho con trai tôi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.