Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 152
Cậu lập tức hối hận muốn tự tát mình.
Kỷ Cảnh Xuyên bưng chén trà mà cô vừa uống dở, đi theo cô sang phía khác.
Có lẽ… cách duy nhất để bước ra khỏi bóng tối quá khứ, chính là ôm lấy một cuộc sống mới.
Trước kia, khi “anh tư giả” từ nước ngoài trở về, cậu còn tưởng vị trí trong nhà của mình được nâng lên nhiều…
“Hạ tiên sinh, ông về quê hỏi thăm đi, sẽ biết nhà họ Hạ sắp phát tài rồi.”Cậu lạnh nhạt nói “Con trai ruột của ông đã sống trong nhà hào môn hai mươi năm, một bộ quần áo cũng đáng giá hai, ba trăm nghìn. Ông đi tìm con trai ruột của ông đi, nó sẽ để ông hưởng vinh hoa phú quý nửa đời còn lại.”
Ánh mắt anh, thẳng tắp rơi lên gương mặt Thu Tang.
Tất cả nguy cơ đều không còn, vậy thì… có thể thử một lần, đúng không?
Hạnh phúc thế này, ai nỡ đánh mất?
Bên kia, Kỷ Yến Đình đang tiếp chuyện vài vị lão gia.
Thu Tang ngẩn ra, đó chính là cuốn mà lúc rảnh cô hay lật xem, nói về mối quan hệ giữa diễn viên và kịch bản.
Cô còn chưa nói xong, Kỷ Yến Đình đã cúi người lại gần mặt cô, giọng khàn khàn:
Thu Tang nghiêng đầu, vành tai ửng hồng.
Bên trái là phòng của bà cố, bên phải là phòng của Đóa Đóa, cậu ở giữa, cảm giác rất an tâm.
Kỷ Chu Dã cười hì hì:
“Bà bảy tám mươi tuổi rồi chắc, mà cần cháu đỡ?”
Dung Ngộ nào phải ngốc, chuyện này nếu còn không nhìn ra thì khỏi phải lăn lộn nữa.
Làm xong tất cả, Kỷ Cảnh Xuyên lại trở về vẻ ngoan ngoãn, hiền lành, xuống lầu, ngoan ngoãn ngồi cạnh Dung Ngộ, không xen lời, hoàn toàn thể hiện dáng vẻ của một hậu bối.
Nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Kỷ Cảnh Xuyên rủ mi mắt, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, trông như một chú c·h·ó nhỏ bị bỏ rơi.
Trên ban công, toàn là những chậu lan, loài hoa cậu thích nhất.
Không khí xung quanh bỗng trở nên mập mờ.
“Chúng ta cứ ăn uống vui vẻ nhé.” Kỷ lão gia cười hiền hậu “Lão Đại, lão Nhị, lão Ngũ, mấy đứa đi tiếp chuyện các bậc trưởng bối, lão Tứ, theo ông qua đây ngồi.”
“Để cháu cất đồ trước đã.”
Nói xong, cậu cúp máy ngay và chặn liên lạc.
Kỷ Chu Dã vốn đang khoác lác với Tư Lâm và mấy người khác,liếc thấy bên cạnh bà cố có thêm ông anh tư siêng năng mới, mí mắt lập tức giật giật.
“Cũng tốt thôi.” Thu Tang “Dung tiểu thư xuất sắc thế này, làm gì cũng sẽ thành công.”
Dung Ngộ vừa buồn cười vừa bực:
“Thằng tạp chủng, mày cũng biết gọi cho tao à? Sao, có tiền hiếu kính cha mày rồi hả?”
Anh đứng dậy, đi thẳng về phía Dung Ngộ và Thu Tang.
Dung Ngộ đang trò chuyện với Thu Tang.
Cô lập tức đứng dậy, nhường chỗ.
Nhưng đừng nói là anh đã có người trong lòng, cho dù không có, anh cũng tuyệt đối không bao giờ dính líu tình cảm với fan.
Nhưng khi “anh tư thật” quay về, dường như… lại cướp mất ngôi “cháu ngoan số một” của cậu.
Thu Tang cắn môi.
“Cảm ơn A Dã, anh biết em rất giỏi chơi game, có thể dẫn anh chơi cùng được không?”
Thu Tang rất kinh ngạc.
“Thu Tang, công việc của tôi là kịch bản, nhưng tôi không muốn cuộc đời mình cũng là kịch bản.” Kỷ Yến Đình nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng
Trong sảnh tiệc, không khí vẫn náo nhiệt.
Tuy cậu cũng rất xót thương cho hoàn cảnh của anh tư thật, nhưng… cũng không muốn nhường vị trí “cháu ngoan số một”, nếu không thì địa vị của cậu sớm muộn gì cũng thua cả Tùng Quả.
“Vậy cháu có hứng thú xem mắt không?” Hải lão gia ghé lại “Ông có cô cháu gái, vừa tốt nghiệp đại học, là fan của cháu, cũng đang dự tiệc ở đây. Kìa, bên đó, hay là hai đứa ngồi lại nói chuyện xem có hợp không?”
Đầu bên kia vang lên giọng một người đàn ông:
Kỷ Yến Đình và Thu Tang tìm một góc vườn yên tĩnh để nói chuyện.
Tình yêu từ trên trời rơi xuống này, thật giống như một giấc mơ.
Cậu ôm một đống quà gặp mặt, đi vào nhà, người hầu dẫn cậu lên phòng ngủ mới chuẩn bị ở tầng hai.
“Bà đã cấm cháu chơi game bao giờ chưa?”
Dung Ngộ liếc cậu một cái:
Ngón tay Thu Tang khựng lại, cổ họng cũng theo đó căng thắt.
Đi dự tiệc gia tộc mà cũng gặp fan… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh tư, để em đỡ anh nữa.”
“A Yến, cháu cũng không còn nhỏ nữa, đã có bạn gái chưa?”
“Tôi rất muốn cùng chị thử một lần… thử xem trong đời thực, làm thế nào để đóng tốt vai bạn trai. Chị có bằng lòng không?”
Kỷ Cảnh Xuyên lấy điện thoại, bấm gọi một số.
Đúng là chưa cấm, nhưng… sẽ liếc cậu bằng ánh mắt như muốn g.i.ế.c người, thà mắng vài câu còn dễ chịu hơn.
“Lần công diễn này, Dung tiểu thư lại đứng nhất.” Thu Tang cười “Kỳ sau chia nhóm, rồi tiếp theo là đêm chung kết. Nếu không có gì bất ngờ, cô chắc chắn sẽ debut ở vị trí số một. Đến lúc ký hợp đồng với công ty quản lý, cô đã có kế hoạch gì chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Liệu sẽ có ngày giấc mơ này tan biến không?
Kỷ Yến Đình ngẩng đầu.
Dung Ngộ đáp:
Thế cậu còn ra cái thể thống gì nữa?
Kỷ Cảnh Xuyên khẽ nhếch môi.
“Chuyện cậu là nhị thiếu gia nhà họ Kỷ, tạm thời chưa nên công bố.” Thu Tang bàn công việc “Đợi cậu hoàn toàn tiếp quản Giải Trí Kỷ Thị rồi, mở họp báo thông báo với truyền thông cũng chưa muộn…”
Hải lão gia nhìn anh, do dự một lúc rồi hỏi:
“Bà cố nghe thấy chưa, không phải cháu muốn chơi, là anh tư nhờ cháu dẫn. Anh tư đã khổ sở suốt hai mươi năm, chơi chút game chắc không sao đâu nhỉ?”
Cậu đã được hưởng tình thân và sự yêu thương ở nhà họ Kỷ suốt hơn mười năm, vậy mà anh tư mới về nhà ngày đầu tiên, cậu đã tìm cách gạt anh tư ra.
Cậu vội nói:
“Tôi tham gia chương trình này là ngoài ý muốn, sau khi quay xong chắc sẽ không xuất hiện nhiều trong giới giải trí nữa.”
Điều cậu để ý là tình yêu của nhiều người dành cho mình.
Trái tim băng lạnh của Kỷ Cảnh Xuyên dần dần trở nên ấm nóng.
Nhưng…
Kỷ Yến Đình khựng tay một chút, lắc đầu.
“Bà cố của cháu mãi mãi mười tám tuổi, thiếu nữ thanh xuân, nhan sắc vô địch…”
Cậu không quan tâm đến cổ phần, bất động sản hay thẻ ngân hàng… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bởi vì… tôi lại dùng nhẫn để tỏ tình. Đó là thứ để cầu hôn, đem ra tỏ tình chẳng phải chỉ làm tăng áp lực tâm lý cho chị thôi sao?” Kỷ Yến Đình bất ngờ lấy ra một cuốn sách.
Phong cách bài trí rất giản dị, nhưng chỗ nào cũng thấy sự chăm chút.
“Bà cố…” Kỷ Chu Dã vội chạy tới “để cháu đỡ bà đi.”
Kỷ Cảnh Xuyên mỉm cười:
“Cháu không thích xem mắt.” Kỷ Yến Đình điềm đạm “Cháu qua bên kia ngồi một lát, xin phép.”
Người khác đều tìm mọi cách chen vào giới giải trí, vậy mà Dung tiểu thư debut ở vị trí trung tâm, lại chọn rút lui?
Ban đầu, cô thật sự không muốn.
Chương 152 (đọc tại Qidian-VP.com)
Có người đàn ông bùn nhão này quấn lấy Kỷ Lưu Quang, ít nhất một thời gian tới Kỷ Lưu Quang sẽ không rảnh đến nhà họ Kỷ tìm cảm giác tồn tại, rồi dần dần, người nhà họ Kỷ sẽ quên luôn sự tồn tại của hắn.
Cô xem cuốn này, cũng là để có thêm nhiều đề tài chung với Kỷ Yến Đình.
Kỷ Chu Dã lập tức quay sang Dung Ngộ:
Đây chính là người mà cậu từng nghĩ là cha ruột, lúc nào cũng một câu “thằng tạp chủng”, cho dù ông ta không biết cậu vốn chẳng phải người nhà họ Hạ.
“Tôi đại khái đã đoán được lý do hai lần trước tỏ tình đều thất bại.”
Điều khiến cô lo lắng nhất, đã được giải quyết.
Phía hội trường, một cô gái mặc váy voan tím, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh, vừa nhìn đã biết là fan.
Kỷ Cảnh Xuyên mỉm cười:
Kỷ Chu Dã âm thầm lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.