Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 187
Và Lộ Hiểu Hiểu đã chiếm quá nửa thành quả của anh.
Hết lần này đến lần khác, Dung Nhược Dao cũng không biết mình đã sặc bao nhiêu nước vào bụng.
Một đồng nghiệp vội vã chạy vào, gương mặt đầy hớn hở:
Cuối cùng, kết quả hiện ra, anh mỉm cười:
Trong giới này, tên đứng đầu mới là người nghiên cứu chính, những tên phía sau chỉ là “treo danh”.
Anh không cần sự giúp đỡ của cô ta.
Lộ Hiểu Hiểu nhìn số liệu cuối cùng, trong lòng mới thở phào:
Trong phim, Dung Nhược Dao là nạn nhân – ngay đầu phim đã bị chị ruột bạo hành dã man, đánh đến tàn phế, cuối cùng bị ấn xuống vại nước cho c.h.ế.t đuối.
Cô ta ngập ngừng một chút, định mở miệng.
Nhìn một vòng, cô ta thấy xung quanh là cả nhóm nhân viên, cùng rất nhiều diễn viên đang chờ. Nếu cô ta nghỉ, chắc chắn sẽ bị không ít người thầm mắng là “yếu đuối”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cúp máy, quay lại phim trường.
“Vậy thì lần cuối. Tôi sẽ nói rõ với giáo sư, vật chất mới là tôi phát hiện, nhưng khâu phân tích xác định thuộc tính chủ chốt… là do cô hoàn thành.”
“Xin lỗi đạo diễn, động tác của tôi hơi mạnh tay.”
Lúc này, đến lượt cô ta quay cảnh.
Bởi vì, số người chờ được xét lên cấp cao… quá nhiều.
Kỷ Mặc Hàn gãi đầu:
“Xin lỗi Dao Dao.” Nam Nam lại diễn hỏng, vẻ mặt chân thành, “Cô ổn chứ? Có cần nghỉ một chút không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mặc Hàn…” Lộ Hiểu Hiểu đẩy gọng kính, mở lời:
Dung Nhược Dao ho sặc sụa.
Anh gọi lại:
“Chỉ là may mắn thôi.”
Chương 187
Nước mắt Dung Nhược Dao tuôn ào ạt:
Anh mềm lòng đồng ý, sau đó cô ta lại được đà, yêu cầu đặt tên mình lên trước.
“Cắt, dừng!” đạo diễn sầm mặt “Dung Nhược Dao, tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, dù có giãy cũng phải có thẩm mỹ, chú ý hình ảnh hài hòa. Đừng vì là vai nhỏ mà qua loa, mới quay mà cô đã thế này, đoàn phim bất cứ lúc nào cũng có thể thay người. Đừng mè nheo nữa, ra nghỉ mười phút. Nếu vẫn không làm được thì đổi người!”
“Mặc Hàn, cảm ơn cậu nhiều lắm!” Lộ Hiểu Hiểu nở nụ cười rạng rỡ, “Tôi sẽ nhanh chóng làm quen tài liệu liên quan, sẽ không làm cậu khó xử.”
“Mặc Hàn, tôi biết cậu không để tâm tới mấy hạng mục đánh giá này, nếu không thì đâu đến giờ vẫn chỉ là nghiên cứu viên sơ cấp.”
Người khác có thể không nhận ra, nhưng cô ta thì cảm thấy rõ ràng Nam Nam đang cố tình chơi xấu mình.
“Xin lỗi đạo diễn, cảm xúc tôi chưa vào được.”
Hiện giờ cô ta là nghiên cứu viên trung cấp, đợi bài luận được đăng, cuối năm chắc là có thể được xét lên nghiên cứu viên cao cấp… nhưng cũng không dám chắc.
Dung Nhược Dao bị Nam Nam – người đóng vai chị ruột ác độc – liên tục ấn đầu xuống vại nước…
Sáng nay, Nam Nam còn thấy Dung Nhược Dao và Ngôn Đình trò chuyện riêng.
“Lần cuối thôi, Mặc Hàn, chỉ lần này thôi.” Lộ Hiểu Hiểu hạ giọng mềm mỏng, “Đợi tôi thành nghiên cứu viên cao cấp, tôi sẽ dành thời gian giúp cậu làm dự án, sẽ không để cậu thiệt.”
Cô ta kéo Kỷ Mặc Hàn ra góc phòng, khẽ nói:
Bao nhiêu năm nay, bên cạnh Ngôn Đình chưa từng xuất hiện ong bướm, chưa từng có tin đồn tình cảm, vậy mà hai chị em nhà họ Dung – Dung Ngộ, Dung Nhược Dao – lại khiến anh phá lệ.
Từ nhỏ, Dung Nhược Dao đã từng tham gia đóng phim truyền hình, nhưng đều chỉ là những tác phẩm nhỏ, bình thường. Đây là lần đầu tiên cô ta góp mặt trong một dự án lớn như thế này.
Đạo diễn hô quay lại.
Anh cầm điện thoại, mới phát hiện Anh hai đã gửi mấy tin nhắn, còn gọi điện.
Bộ phim lớn lần này là thể loại phá án – trinh thám, đoàn phim chọn bối cảnh quay ở một tứ hợp viện cổ ở Kinh Thành.
Không chỉnh Dung Nhược Dao thì chỉnh ai?
Bởi vì Dung Nhược Dao và Ngôn Đình cùng lên hot search, hơn nữa quan hệ trông có vẻ khá thân thiết.
“Cái cô Nam Nam đó, cố tình chơi xấu con… Cảnh này không quay nổi nữa.”
“Cảnh này tối qua mẹ đã tập với con nhiều lần, lẽ ra không có vấn đề gì. Sao lại thế?”
Nam Nam chính là cố tình làm khổ Dung Nhược Dao.
“Năm nay có thể được xét lên nghiên cứu viên cao cấp, với tôi vô cùng quan trọng. Cậu biết đó, gia tộc tôi rất coi trọng chuyện này. Nếu tôi kém hơn anh chị em khác, sẽ bị gia tộc bỏ rơi… Mặc Hàn, cậu cũng không muốn thấy tôi bị thành kẻ bị ruồng bỏ chứ?”
Giọng anh khàn đi:
Lần này, Nam Nam ra tay còn mạnh hơn, cố tình giật tóc khiến Dung Nhược Dao không kìm được, giãy giụa dữ dội.
Dung Nhược Dao vốn nghĩ phân đoạn khó nhất sẽ là cảnh quỳ dưới đất cầu xin tha thứ.
Lộ Hiểu Hiểu đưa tay vén mái tóc đen, lộ ra một vết sẹo rõ rệt nơi thái dương.
Lộ Hiểu Hiểu chợt động tâm.
“Hiểu Hiểu, vậy là không đúng… Trước kia, mấy nghiên cứu đó cô cũng có góp sức, thêm tên cô thì không sao. Nhưng lần này, cô thậm chí chưa từng đặt chân đến sa mạc Casal…”
Dung Nhược Dao gắng nuốt nước mắt, cúi đầu bước về khu nghỉ.
Không ngờ, cảnh đó trôi chảy, lại bị kẹt ở cảnh c.h.ế.t đuối.
Kỷ Mặc Hàn mím môi:
Nam Nam mỉm cười, rồi ấn mạnh đầu Dung Nhược Dao xuống vại nước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phòng thí nghiệm.
“Không cần, anh đã sắp xếp nhân viên đi chuyến này rồi.” Kỷ Yến Đình vốn đã quen với việc lão tam thỉnh thoảng “mất tích”, nên không để tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Lâm lập tức chạy lại, khoác áo cho cô ta:
Kỷ Mặc Hàn đang phân tích dữ liệu, điện thoại có tin nhắn đến nhưng anh cũng không để ý.
Cô ta không hiểu, mình đã đắc tội gì với Nam Nam?
Cô ta gượng cười: “Không sao, em vẫn ổn.”
Ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím máy tính, thỉnh thoảng lại cầm bút chì ghi chép vào sổ tay, ánh mắt chuyên chú đến cực điểm.
Anh vốn không để tâm đến chức vụ, vì dù ở vị trí nào, anh cũng có thể làm công việc mình yêu thích. Với anh mà nói, điều đó không có gì khác biệt.
Anh vẫn là nghiên cứu viên sơ cấp không chỉ vì bản thân không để tâm, mà còn vì mấy năm nay, gần như toàn bộ thành quả nghiên cứu, luận văn… của anh đều bị Lộ Hiểu Hiểu chen chân.
“Hiểu Hiểu, được rồi.”
Môi Kỷ Mặc Hàn mím chặt hơn.
“Cảm ơn cậu, Mặc Hàn. Đợi bài luận này đăng xong, tôi mời cậu ăn một bữa.”
“Mặc Hàn, vật chất mới anh phát hiện ở sa mạc Casal đã xác định được thuộc tính, sau khi báo cáo lên, anh lập đại công, chức vụ chắc chắn sẽ được nâng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Mặc Hàn chỉ lắc đầu rồi đi.
Cô ta sẽ xin thêm tên mình vào.
Nghe vậy, sắc mặt Kỷ Mặc Hàn liền không tốt lắm.
Kỷ Mặc Hàn cụp mắt.
“Anh hai, giờ em rảnh rồi, có thể đưa hai vị trưởng bối ra sân bay.”
Ân cứu mạng… là món nợ cả đời anh cũng không trả hết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.