Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 196
Dung Ngộ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Kỷ lão gia cười đầy hứng thú:
“Thời gian này, em cứ chăm chỉ rèn luyện ở Viện Hàng không Vũ trụ số 4, tích lũy kinh nghiệm. Chờ lấy được chứng chỉ tốt nghiệp thực tập, thầy sẽ tiến cử em vào Viện số 1 học tập. Đó mới là nơi khởi nguồn của ngành hàng không vũ trụ Hoa Hạ…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn biết mình đã không chọn sai thầy. Có lẽ được trở thành học trò của Viện sĩ Liễu là chuyện may mắn nhất đời hắn.
Lam Nhu Tuyết không nhịn được nữa, vung tay tát con bé một cái.
Toàn bộ nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
“Mẹ đánh con… Mẹ dám đánh con…” Nước mắt Lam Nguyệt tuôn trào, “Con ghét mẹ, con không cần người mẹ vô dụng như mẹ nữa…”
“Nào, Anh tư, để em tìm vài mẫu cho anh chọn. Chọn không được thì càng tốt, bà cố từng nói, người lớn không cần chọn, thích thì lấy hết.”
Kỷ Cảnh Xuyên ho nhẹ, đổi chủ đề:
Ngẩng lên, hắn bất chợt thấy bóng dáng Dung Ngộ.
Cô vừa đi đến cổng thì gặp Tống Hoài và Giáo sư Liễu.
Trong lòng Tống Hoài nổi lên từng đợt sóng dữ, là áy náy, là bất an… như thể bị một con sâu nhỏ gặm nhấm mãi không yên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dung Ngộ, thầy của tôi, Viện sĩ Liễu đang đến viện họp. Lát nữa chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”
“Vâng, thưa thầy.”
Người đàn ông kia đã hơn năm mươi tuổi, là khách hàng mà cô ta quen khi còn làm thư ký cho Kỷ Chỉ Uyên.
Hắn sẽ không bao giờ quên, lý do hắn được Viện sĩ Liễu để mắt, chính là vì hôm đó, trong chung kết Vật lý, thí nghiệm do Dung Ngộ chủ trì lại bị Viện sĩ Liễu hiểu lầm là công lao của hắn.
Cô bé vừa khóc vừa chạy đi.
Tống Hoài lúc này vô cùng kích động và hưng phấn:
“A Xuyên, cháu thấy thế nào?”
Cậu quay sang nhìn nghiêng khuôn mặt cô, định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Đường Cẩn lái xe:
Tống Hoài khó mà kìm nén niềm vui.
“Rõ, đảm bảo hoàn thành!”
Kỷ Chu Dã vui lắm, vì Anh tư vốn dễ nói chuyện. Xe của Anh tư chẳng khác gì xe của cậu, miễn là Anh tư không lái thì cậu tha hồ chạy.
Nhìn thấy gương mặt bóng nhẫy ấy, cô ta lập tức cảm thấy ghê tởm, lạnh giọng:
Kỷ Cảnh Xuyên ngẩn ra.
“Chúc mừng thầy được bầu làm Viện sĩ!”
Kỷ Chu Dã lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Một người đàn ông để con gái đưa về nhà, đúng là không hợp.
“Đi đâu?”
“Đợi Anh tư học xong lái xe thì mua một chiếc.” Kỷ Chu Dã ghé qua, “Dạo này có mẫu xe mới ra, kiểu dáng rất ngầu, lát nữa em đi thử cùng anh.”
Tống Hoài gật đầu:
Lam Nhu Tuyết mệt mỏi rã rời, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.
“Chắc đắt lắm phải không?”
Từ cửa kính hạ xuống lộ ra gương mặt tươi sáng:
“Kỷ Cảnh Xuyên.”
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi rất bận, đừng đến tìm tôi nữa.”
Đây chính là đứa con gái cô ta yêu thương hết lòng, người mà cô ta bảo vệ đến cùng, vậy mà giờ lại muốn đẩy cô ta vào hố lửa.
“Tiểu Nguyệt, con đang nói gì vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bài làm mấy hôm nay được bao nhiêu điểm? Sai câu nào đã sửa chưa? Sau này gặp dạng bài tương tự có sai nữa không?”
Dung Ngộ đáp:
Hôm đó, Kỷ Cảnh Xuyên ở Kỷ thị cả ngày, chủ yếu để tìm hiểu mô hình vận hành của một tập đoàn lớn và học quản lý doanh nghiệp.
Kỳ nghỉ đông không phải đi học, chuyện ở Kỷ thị cô chỉ cần thỉnh thoảng ký vài giấy tờ, phần lớn thời gian đều dồn cho viện nghiên cứu.
“Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.”
Lam Nhu Tuyết cắn chặt môi.
Quán không lớn nhưng rất tao nhã. Hai người chọn chỗ gần cửa sổ, yên tĩnh dùng bữa. Ăn xong, Đường Cẩn còn chủ động đưa Kỷ Cảnh Xuyên về nhà.
Một ngày tự nhủ và chuẩn bị tâm lý, cuối cùng hắn cũng có thể bình thản đối diện chuyện này.
Kỷ Cảnh Xuyên vô thức hỏi:
Lam Nhu Tuyết sững sờ:
“Đến nhà tôi.”
Hắn đi về phía Dung Ngộ với vẻ mặt phức tạp.
Đến chiều tan làm, hắn mới thấy cô từ trong đó đi ra.
Tống Hoài vừa do dự, bóng dáng Dung Ngộ đã biến mất ở cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giống như hồi ở Nhất Trung Hải Thành, ngôi vị số một khối Tự nhiên đã bị Dung Ngộ đoạt mất.
“Cứ gọi tôi là Đường Cẩn là được.” Đường Cẩn cười, “Tan làm rồi rảnh rỗi, muốn mời anh ăn bữa cơm. Có thời gian không?”
Nhưng đồng thời, hắn cũng rất lo. Dung Ngộ quá xuất sắc, chắc chắn sẽ khiến thầy hài lòng. Nhỡ đâu, cô vượt qua hắn trở thành môn sinh đắc ý nhất của thầy thì sao?
Hắn mừng vì thầy đồng ý nhận Dung Ngộ làm học trò, như vậy, hắn mới bớt cảm giác tội lỗi.
Ngay cả thầy Dương từng rất quý hắn, dạo này nhìn hắn cũng khác đi, còn mắng là “đầu heo”…
“Trêu anh thôi.” Đường Cẩn dừng xe trước một quán ăn tư gia, “Tới rồi.”
Dù giờ Dung Ngộ cũng đã vào Viện số 4, dù cô còn có thể vào khu lõi… nhưng không được Viện sĩ nhận làm môn hạ, tương lai của cô sẽ mãi kém thuận lợi hơn hắn.
Viện sĩ Liễu nhíu mày:
Vì là cuối năm, viện nghiên cứu liên tục họp tổng kết, mỗi ngày đều người ra kẻ vào tấp nập.
“Sau này tan làm, cháu muốn đi học lái xe, được không ạ?”
Kỷ Cảnh Xuyên mở cửa xe ngồi vào: (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời vừa dứt, vạt áo cô ta đã bị Lam Nguyệt nắm chặt:
Tới cổng nhà họ Kỷ, cô xuống xe vào chào Kỷ lão gia rồi mới rời đi.
Từ lúc cô ta sa sút, gã ta thường xuyên tìm đến quấy rầy khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Chương 196
“Thầy…” Tống Hoài khó khăn mở lời, “Em có một người bạn học từng đoạt Huy chương Vàng Vật lý toàn quốc, cô ấy rất xuất sắc. Nếu thầy vẫn còn muốn thu học trò, thì cô ấy chắc chắn có thể…”
Tan làm, vừa bước ra khỏi tòa nhà Kỷ thị, cậu nghe tiếng còi xe, quay đầu lại thì thấy bên đường đỗ một chiếc xe thể thao của nữ giới.
Dung Ngộ liếc lạnh:
Cô ta đúng là muốn dựa vào đàn ông để sống sung túc, nhưng không có nghĩa chỉ cần là đàn ông thì nhắm mắt mà dựa vào.
“Đường tiểu thư, sao cô lại ở đây?”
Không, giờ phải gọi là Viện sĩ Liễu mới đúng.
Bỏ sổ làm việc xuống, hắn bước tới:
“Cháu hỏi giá làm gì?” Kỷ lão gia xót cháu, “Thích xe nào thì mua xe đó. Lão Ngũ, nhiệm vụ này giao cho cháu.”
Sáng sớm hôm sau, Dung Ngộ tới viện nghiên cứu.
Hắn đuổi theo thì thấy cô vào khu lõi, nơi hắn không thể vào.
Ông mở miệng nói:
Cậu bước tới:
“Chỉ cần mẹ ở bên chú này, con sẽ lại được làm tiểu công chúa như trước.” Lam Nguyệt lắc tay mẹ, nài nỉ, “Mẹ, vì con, mẹ cứ đi đi… Con xin mẹ mà…”
Sao đời người lại khổ thế này…
Chỉ cần là học kém thì cậu chẳng có chút địa vị nào trong nhà.
“Một năm thầy chỉ nhận một học sinh. Nhưng nếu là người được em công nhận, chắc chắn rất giỏi. Em có thể dẫn cô ấy tới gặp thầy. Nếu hợp mắt, thu thêm một người cũng không sao.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.