Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 216

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 216


“Sao thế ạ? Bà nội quen cô ấy?”

“Ôi trời, trong tấm ảnh mà anh cháu nâng niu như báu vật, có Dung Ngộ đấy.” Thịnh lão phu nhân nói liền một mạch, “Bà còn cố ý bảo ba cháu điều tra, người trong ảnh là giáo sư Dung, thời kỳ đầu lập quốc, chính bà ấy đứng đầu sáng lập khoa Toán của Viện Khoa học Hoa Hạ. Tiếc là khoa Toán chưa kịp thành lập, bà ấy đã mất trong một vụ tai nạn xe… Bà cũng chẳng hiểu sao, anh cháu lại đặc biệt say mê giai đoạn lịch sử đó, nhất là cứ tìm kiếm ảnh của vị giáo sư Dung này khắp nơi…”

Nơi này dù là nhà của Kỷ Yến Đình, nhưng lần trước Kỷ lão gia theo tới một chuyến, liền định hẳn cho cô một căn phòng riêng, còn nhét đầy tủ quần áo của cô toàn những bộ váy đẹp.

Thịnh lão phu nhân lập tức hiểu:

Ra nước ngoài, ngày nào cô cũng ở trường học tập.

Tốt lắm, rất tốt.

Cô vốn định ngày mai quay về Hải Thành, hôm nay đúng là cũng rảnh rỗi.

Dung Ngộ: “…”

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Dung Ngộ liền nhận được cuộc gọi của Thịnh Từ Viễn:

“Còn nữa, đám thiếu gia ăn chơi ở Kinh Thành cũng mời đến hết, dám lén lút bắt nạt Diễn nhi của ta, xem bà có l*t tr*n mặt mũi chúng nó ra không.”

Ba cậu sinh vào mùa hè, giờ mới đầu xuân thôi.

Kết quả là phòng thay đồ của anh bị cô chiếm mất một phần ba.

“Cứ nói là ba cháu mừng sinh nhật, mời cô ấy tới ăn bữa cơm.”

Đêm đó, Dung Ngộ ngủ không ngon.

Cô lại nằm mơ, mà là mơ về quãng thời gian du học ở nước ngoài.

Thịnh lão phu nhân đau lòng, ngồi xuống ghế, xoa đầu con mèo vàng Bàn Bàn vừa bước tới, nói:

“Cháu nói gì?” Lão phu nhân đột ngột đứng bật dậy, “Dung Ngộ, cháu nói cô ấy tên Dung Ngộ?”

Thịnh Từ Viễn ra sức ra hiệu bằng mắt.

Nghĩ một lúc, cô đồng ý.

Kỷ Yến Đình sáng sớm đã tới phim trường, anh là nam chính, cảnh quay nhiều, ngày nào cũng đi sớm về khuya, bận tối tăm mặt mũi.

Khi Thịnh Từ Viễn và Thịnh Thanh Diễn trở về, đã là mười giờ tối.

Thịnh Từ Viễn đáp:

Kỷ Yến Đình là minh tinh, tiếp xúc nhiều thương hiệu, thấy bộ nào đẹp liền bảo trợ lý mang về.

Cô hơi nhướng mày:

Cô là du học sinh được đất nước kỳ vọng.

“Thế này nhé, Viễn nhi, cháu mời cô gái tên Dung Ngộ đó đến nhà họ Thịnh, cứ nói… cứ nói…”

“Khụ!” Kỷ Mặc Hàn chỉnh lại cà vạt, “Ông nội dặn cháu nhất định phải hầu hạ bà cố cho tốt, nên cháu đi cùng để lái xe, xách đồ, kéo ghế.”

Từ khi sinh ra, đời sống sinh hoạt của Thịnh Thanh Diễn đều do má Lưu chăm sóc, bà nắm tay anh đưa vào trong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dung Ngộ chọn một chiếc váy nhã nhặn, khoác ngoài áo măng tô màu be, quàng thêm khăn choàng cổ màu nhạt…

Bốn chữ của Thịnh Thanh Diễn, rõ ràng mạch lạc.

“Cháu ăn mặc thế này là sao?”

“Cô ấy tên Dung Ngộ, người Hải Thành, đang học lớp 12, cô ấy…”

“Cả nước chắc chắn không chỉ có một người tên Dung Ngộ, nhưng không phải ai cũng sẵn lòng đứng ra trong hoàn cảnh như vậy. Dung Ngộ đã đắc tội với Đỗ Miễn, cháu sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy.”

Thôi kệ, dù sao ba cậu chưa bao giờ tổ chức tiệc sinh nhật, chẳng ai biết chính xác ngày sinh, thế cũng hay.

Bà nghĩ một hồi, cuối cùng đập tay lên đùi:

Bước ra khỏi phòng thay đồ, cô liền thấy Kỷ Mặc Hàn mặc nguyên bộ vest đứng ở đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bà nội tôi đặc biệt dặn phải mời được cậu đến, nếu không thì sau này tôi phải ăn chung bát với Bàn Bàn. À, Bàn Bàn là một con mèo, thích ăn chuột, miệng thì hôi, tôi không muốn ăn chung với nó đâu, Dung Ngộ, cậu đến đi mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Suốt hơn bốn mươi năm nay, ông vẫn luôn tổ chức sinh nhật vào mùa hè, vậy mà chỉ cần mẹ ông nói một câu, ngày sinh bỗng dưng thay đổi.

Chủ nhà họ Thịnh là cha của Thịnh Từ Viễn, tên Thịnh Điển, làm kinh doanh, khí thế bậc trên.

Thịnh lão phu nhân vội vàng nhận lấy.

Cô và Thịnh Từ Viễn vốn không quen thân.

“Bạn học Thịnh, cho dù là sinh nhật của cậu, cũng chẳng có lý do gì để mời tôi cả.”

Anh là quân nhân được cử sang bảo vệ nhóm du học sinh này, ẩn mình giữa thường dân.

Thịnh Từ Viễn sững người:

Thịnh Từ Viễn kể lại chuyện xảy ra trong nhà hàng, rồi nói tiếp:

Thịnh lão phu nhân đang ngồi trong sân trêu mèo, hai đứa cháu trai còn chưa bước qua cổng thì con mèo đã từ trên giàn hoa nhảy xuống, chạy ra đón trước.

“Vậy đi cùng đi.”

Hình như mỗi lần gặp nhau, trên người anh đều có thương tích, vì sự hưng suy của đất nước mà anh không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử.

“Bà nội, bà mau xem, anh cả nói chuyện rồi này!”

“Bàn Bàn.”

Dung Ngộ gật đầu:

Anh rõ ràng nghe thấy, nhà họ Thịnh mời chính là bà cố.

Chương 216

Lỡ hôm nay anh không đi, lỡ người đó có hành vi quá đáng hơn thì sao?

Thịnh Từ Viễn: “…”

Vốn hôm nay ông có việc phải đi, nhưng bị mẹ ông ép ở nhà, bảo hôm nay là “tiệc sinh nhật” của ông.

“Là ảnh phải không? Vì đã cũ nên cần phục chế, phải mất vài ngày… Má Lưu, đưa Diễn Nhi đi rửa mặt nghỉ ngơi.”

“Về nhà… với em.”

Còn anh thì phải thực hiện vô số nhiệm vụ bí mật.

“Chuyện là thế này, hôm nay đúng dịp sinh nhật ba tôi, nhà có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, cậu có thể đến nhà tôi dùng bữa không?”

Cha của cậu ta thì cô chưa từng gặp, đột nhiên đến nhà dự tiệc chẳng phải rất kỳ quặc sao?

Trước mặt Dung Ngộ, cậu không còn là quán quân giải Vật lý toàn quốc, không còn là thiên tài vật lý nữa, mà chỉ là một kẻ mặt dày không biết xấu hổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dung Ngộ thấy buồn cười:

“Ông trời phù hộ, Diễn nhi thật sự chịu nói rồi!” Thịnh lão phu nhân mừng rơi nước mắt, “Bà biết mà, bà biết là nó chẳng bị gì cả, nó không phải câm, chỉ là chưa gặp chuyện khiến nó chịu mở miệng… Đúng rồi, Viễn nhi, cô gái trong video là ai, tên gì, phải mời cô ấy đến nhà ta chơi, cô ấy xứng đáng được nhà họ Thịnh đón tiếp bằng nghi lễ cao nhất…”

Nhiệm vụ cuối cùng của anh là hộ tống nhóm du học sinh này về nước.

Lúc này trời đã sáng hẳn, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi, cửa sổ phủ đầy hoa tuyết.

Hai người lái xe đến nhà họ Thịnh.

Nhà họ Thịnh.

Sắc mặt lão phu nhân chợt trầm xuống: (đọc tại Qidian-VP.com)

Người đàn ông hôm qua cứ dính lấy bà cố, luôn nắm tay không buông, thật chướng mắt.

Cậu nhóc này bị viện vật liệu tạm đình chỉ nửa tháng, vốn quen bận rộn, đột nhiên rảnh rỗi, cô sợ anh lại suy nghĩ linh tinh, nên dứt khoát dẫn theo cho vui.

Khoảnh khắc viên đ·ạ·n xuyên qua người anh, Dung Ngộ giật mình tỉnh giấc.

Con mèo vàng chẳng thèm liếc cậu lấy một cái, nhảy thẳng lên người Thịnh Thanh Diễn.

Vừa nói xong câu này, Thịnh Từ Viễn liền biết hình tượng của mình coi như tiêu tan.

Thịnh Từ Viễn gật đầu đồng ý.

“Giờ, một cô gái trùng tên trùng họ với giáo sư Dung lại xuất hiện, hơn nữa còn khiến anh cháu mở miệng nói?!” Thịnh lão phu nhân tiếc nuối, “Sớm biết vậy, nhà họ Thịnh đã đi tìm khắp cả nước những người tên này, có khi anh cháu đã sớm khỏi rồi.”

“Uầy, Dung Ngộ, cậu cứ đến đi mà.”

Thịnh Từ Viễn lập tức cầm điện thoại chạy tới:

Anh ôm mèo, vừa đi vừa vuốt, đến trước mặt lão phu nhân, đưa tay ra như muốn đòi thứ gì đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 216