Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 297
Kỷ lão gia lập tức giơ tay, cắt ngang lời bà:
Kỷ lão gia khó chịu như nuốt phải ruồi, đứng dậy, hất tay bỏ vào phòng.
Kỷ lão gia đang trò chuyện với Tạ Á Quân.
Chương 297
Hắn cứ tưởng Dung Ngộ để ý hắn, cố ý tiếp xúc thân thể, hóa ra là để gắn máy nghe lén!
“Lão Du!” Kỷ lão gia không buồn nghe nữa, quát một tiếng.
Thấy Dung Ngộ về, ông đứng lên giới thiệu:
“Bà nội, Dung tiểu thư dễ tán quá.” Tạ Á Quân dựa vào sofa, xoa cằm “Mới gặp lần đầu, cô ấy đã đồng ý tối nay đi xem phim với cháu. Suất chiếu là 10 giờ đêm, xong thì đã nửa đêm, đến lúc đó cháu sẽ thuận tiện đặt phòng, chắc cô ấy sẽ không phản đối quá. Đợi khi gạo nấu thành cơm, cháu sẽ từ từ thuyết phục, để cô ấy chuyển nhượng cổ phần đứng tên sang cho cháu.”
“Mẹ, con xin lỗi.”
“Anh rể chắc nghe nhầm rồi.” Tạ lão phu nhân vẫn giữ bình tĩnh “Tôi với Á Quân đang bàn chuyện xử lý cổ phần tập đoàn Tạ thị, anh hiểu lầm rồi.”
Kỷ Yến Đình gật đầu đồng tình.
Tất cả là tại ông quá nặng tình cũ, để rồi cuối cùng tình nghĩa bị xé nát, đến cả thể diện cũng chẳng còn.
Kỷ lão gia liền mắng:
“Anh rể, hai đứa nó rất xứng đôi.” Tạ lão phu nhân mỉm cười “Duyên phận giữa người với người đôi khi kỳ diệu lắm. Ngày xưa, anh và chị tôi chẳng phải cũng vừa gặp đã yêu sao?”
“Hôn sự tốt? Tạ Á Quân là hôn sự tốt?”
Tạ lão phu nhân hơi nhíu mày:
“Anh rể vào sao không gõ cửa?”
“Nặng tình cũ không phải là sai, sai là ở chỗ có người được đằng chân lân đằng đầu. Anh Bảo, đừng để tâm chuyện này quá.”
“Anh rể, tôi…”
“Hay lắm!” Tạ lão phu nhân lườm Dung Ngộ một cái, giọng lạnh lẽo “Nhà họ Kỷ bây giờ dung được một kẻ ngoài cưỡi lên đầu lên cổ, nhưng lại không dung nổi người thân như tôi! Chị tôi đúng là mắt mù!”
Vừa nãy ông còn nghĩ thanh niên này tuy trẻ mà đã gánh vác cả một nhà họ Tạ đang chao đảo, đúng là nhân tài tiềm năng.
Ông còn thà là Thịnh Thanh Diễn!
Kỷ lão gia hất mạnh tay bà ra, ánh mắt lạnh đến đáng sợ:
Quản gia Du bước lên một bước, hơi cúi người, giọng cung kính nhưng không cho từ chối:
Tạ Á Quân đứng lên, đưa tay ra:
“Đồ mất dạy! Ai cho mày chỉ tay vào mặt bề trên mà chửi?”
“Đây là cháu út nhà họ Tạ, dạo này chuyện của nhà họ đều do Á Quân xử lý.”
Tạ Á Quân xấu, lùn, lại hơi béo, đi thì hai chân dạng ra, dáng vẻ cà lơ phất phơ… mẹ ông bị mù rồi sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Sự nhiệt tình của Thịnh lão phu nhân, cô thực sự có chút khó tiếp nhận.
“Mấy chuyện vặt vãnh này cũng phải hỏi ông? Cháu chưa cai sữa à? Thực sự không hiểu thì gọi cho anh cả cháu mà hỏi.”
Sao giờ vừa gặp Tạ Á Quân đã bị kéo đi mất rồi?
“Câm miệng!”
Cái thằng đó còn chẳng bằng một ngón tay của Thịnh Thanh Diễn!
Dung Ngộ vỗ nhẹ lưng ông:
“Thuận lợi vậy sao?”
Tạ Á Quân gật đầu:
“Nếu chị cô biết cô đến đây tính toán Nhà họ Kỷ, e là nắp quan tài cũng không đậy nổi!”
Ông đang định lên tiếng thì bị Kỷ Yến Đình kéo lại:
Tạ Á Quân cúi đầu thật nhanh.
Ông c.h.ế.t lặng.
Quản gia Du lập tức dẫn hai vệ sĩ bước vào, mặt không cảm xúc đứng sau lưng Tạ lão phu nhân.
“Rầm!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hắn đến đây là cứ dò hỏi về bà cố, rõ ràng có ý đồ.”
Rốt cuộc là ai ngày nào cũng bám lấy bà cố giống như đứa trẻ chưa cai sữa vậy chứ…
Mẹ mình rốt cuộc thích ai vậy?
Dung Ngộ bật máy nghe lén. Giọng nói của hai bà cháu họ, từng chữ, từng khoảng dừng, vang lên rõ ràng.
Ra khỏi thư phòng, Kỷ lão gia thấy Dung Ngộ và Tạ Á Quân đã cùng ra vườn, ngồi trong đình trò chuyện vui vẻ.
“Anh rể! Anh thật sự nhẫn tâm vậy sao? Chị tôi trước lúc lâm chung đã dặn anh thế nào? Anh lại đối xử với tôi như thế này ư?”
Tạ lão phu nhân vịn ghế đứng dậy:
“Con mẹ mày! Mày dám nghe trộm ông nói chuyện!”
“Dung tiểu thư, hân hạnh.”
Sắc mặt Kỷ lão gia đen kịt:
Hắn nhìn vào cổ áo mình, mặt trái vậy mà có gắn một máy nghe lén siêu nhỏ.
“Chát!” Kỷ lão gia lại tát thêm một cái, đẩy hắn ra, rồi bước thẳng đến trước mặt Tạ lão phu nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin mời Tạ lão phu nhân.”
“Anh rể, anh bị con bé này làm mê muội rồi. Cho nên tôi mới bảo Á Quân đến, là để giúp nhà họ Kỷ lấy lại cổ phần, tôi cũng chỉ muốn tốt cho Nhà họ Kỷ…”
Kỷ Yến Đình ghé tai Dung Ngộ, hạ giọng nói:
Ông vừa định bước qua thì: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai vệ sĩ đứng hai bên cạnh Tạ Á Quân, tuy chưa động thủ nhưng áp lực vô cùng lớn.
Kỷ lão gia đứng tại chỗ, lưng vẫn thẳng tắp. Đợi đến khi xe rời đi, ông mới từ từ nhắm mắt, thở dài một tiếng:
Dung Ngộ mỉm cười:
Kỷ lão gia bị kéo vào thư phòng.
“Không làm gì cả.” Tạ lão phu nhân ngồi xuống sofa “Dung tiểu thư xuất sắc thế, ai mà chẳng muốn theo đuổi. Á Quân thích cô ấy là chuyện bình thường. Huống hồ, anh đã coi trọng cô ấy như vậy, chẳng lẽ không muốn tìm cho cô một mối hôn sự tốt?”
“Ông … cháu không chửi ông, cháu chửi Dung…”
Kỷ Yến Đình: “…”
“Nhìn thì có vẻ thanh cao, nhưng thật ra rất thiếu đàn ông. Chỉ cần cháu ngoắc tay một cái là cô ta sẽ lập tức quỳ rạp dưới quần bò của cháu thôi. Bà nội cứ đợi đi, đợi cháu lấy được cổ phần của tập đoàn Kỷ thị thì nhà họ Tạ sẽ được cứu…”
Cửa phòng ngủ bỗng bị đẩy tung ra.
Về đến nhà, cô phát hiện lại có khách, là người nhà họ Tạ, cháu trai của Tạ lão phu nhân, trạc hơn hai mươi tuổi, tên là Tạ Á Quân.
Kỷ lão gia nhướng mày.
“Anh rể.” Tạ lão phu nhân từ trên lầu xuống, gọi ông lại “Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau, mấy người già chúng ta đừng xen vào.”
“Được, được lắm.” Tạ lão phu nhân vẻ mặt an lòng “Sự sống còn của nhà họ Tạ, đều trông vào cháu cả…”
Không phải…
Lời còn chưa dứt.
“Tạ thiếu gia, mời ngồi.”
Hắn chỉ thẳng vào mặt cô, chửi ầm lên:
Nhìn thấy hai người đứng ở cửa, sắc mặt Tạ lão phu nhân lập tức thay đổi:
“Hiểu lầm?”
“Thu dọn đồ đạc cho Tạ lão phu nhân, chuẩn bị xe, tiễn khách.”
Dù Thịnh Từ Viễn hết sức mời mọc, nhưng Dung Ngộ vẫn từ chối.
“Hiểu Tuệ, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Kỷ lão gia chợt nhận ra, ánh mắt chằm chằm nhìn bà:
Tạ Á Quân ôm mặt, ấm ức:
Kỷ Yến Đình cũng chẳng nói gì quan trọng, chỉ tùy tiện kể mấy kế hoạch sắp tới của Giải Trí Kỷ Thị.
Kỷ lão gia bật cười vì tức:
Tạ lão phu nhân thong thả uống trà.
Nhưng quay lại, ông trông thấy mẹ mình – người vốn lạnh nhạt – giờ lại cười rạng rỡ, còn đưa tay chỉnh cổ áo cho Tạ Á Quân.
Trước đây chẳng phải rất khác biệt với Thịnh Thanh Diễn sao?
“Ông nội, cháu có chuyện muốn bàn với ông.”
Nói xong, bà hất tay áo, bước nhanh ra ngoài.
“Chát!” Kỷ lão gia giơ tay tát thẳng một cái:
Tạ lão phu nhân lập tức nắm tay áo Kỷ lão gia:
“Đủ rồi!” Giọng ông lạnh như thép “Cô vịn vào cái cớ ‘vì Nhà họ Kỷ’, nhưng lại xúi Á Quân đi chuyển nhượng cổ phần. Cô tưởng tôi già lẩm cẩm thật sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lúc sau, Tạ Á Quân với vẻ đắc ý bước vào, hai bà cháu cùng lên phòng.
Tạ Á Quân lập tức ngồi xuống ngay bên cạnh Dung Ngộ.
“Các người… các người dám tính toán cổ phần của nhà họ Kỷ?”
Nhưng bây giờ… cái thằng ngồi cạnh mẹ mình, ánh mắt mang theo thứ hứng thú mà đàn ông mới hiểu, khiến ông cực kỳ khó chịu.
Tạ lão phu nhân đang ngồi bỗng thấy gai người, môi mím chặt, trầm giọng nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.