Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31
“Chẳng lẽ…” Cô dừng lại rồi nói, “Chẳng lẽ cô ấy lấy được đáp án từ trước?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái… cái này sao có thể chứ?
“Em đúng là biết cách nói chuyện.” Mẫn Thận Ngôn nghiêm túc hỏi, “Không biết, em có hứng thú nhận tôi làm thầy không?”
Tống Hoài ngừng lại một chút rồi đáp:
Mẫn Thận Ngôn ngắt lời:
Trần Niên: “…”
“Thế nào rồi thầy Ngô?” Mẫn Thận Ngôn nhấp một ngụm trà, hỏi tiếp, “Giai đoạn hai của quá trình suy diễn vẫn chưa có manh mối gì sao?”
“Giáo sư, đây là học sinh Dung Ngộ.”
“Trần Niên, bà cậu vất vả nuôi cậu ăn học, vậy mà cậu đến trường chẳng thèm học hành, cậu thấy như vậy là xứng đáng với bà cậu không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giáo sư Mẫn tên là Mẫn Thận Ngôn, khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặc vest chỉnh tề, phong thái nghiêm cẩn.
Buổi chiều, Dung Ngộ vẫn đang diễn giải quá trình vận hành bậc hai của tiểu hành tinh.
Dung Ngộ cầm bút, vẽ một đường parabol lên giấy:
“Giờ biết cũng chưa muộn mà.”
“Nghe nói là thầy Ngô đăng một quan điểm lên mạng, gây chấn động trong giới toán học, có một giáo sư tự mình đến trường ta để thảo luận với thầy ấy.”
“Nhìn kìa, hiệu trưởng đích thân tiếp đón vị giáo sư đó luôn.”
Giáo sư Mẫn… muốn thu học trò?
Dung Ngộ cũng cảm thấy rất đã tay đã miệng.
Dung Ngộ lặng lẽ ăn cơm.
“Thầy Ngô, có phải có trợ lý nào phụ trách riêng phần tính toán này không?”
“Thật không thể tin được, viện sĩ mà cũng đến tận trường mình…”
“Parabol là một đường cong mở vô hạn, đặc tính của nó hoàn toàn khác với elip hoặc hyperbol. Nếu ta đưa vào một hệ số hội tụ, khiến độ mở của mỗi parabol dần thu hẹp lại…”
Nghĩ đến việc mình từng bị một tên nghèo như vậy theo đuổi, cô ta lại cảm thấy thật xấu hổ.
Đây là viện sĩ, là cây đại thụ trong ngành, người mà trước đây chỉ có thể thấy qua bản tin thời sự, vậy mà bây giờ lại đích thân đến gặp ông.
Đầu bút của Dung Ngộ vẽ ra từng hình ảnh liên tiếp, cô bình thản thuyết trình.
Thật quá khó tin!
Thật sự khiến cô ta mở rộng tầm mắt.
“Anh Dã à, từ hôm kia đến giờ anh toàn quẹt thẻ ăn bằng thẻ của em, sáng nay còn bắt em mua sữa chua với đồ ăn vặt, tổng cộng hết tám mươi ba đồng, bao giờ anh trả lại cho em?”
“Có tám mươi mấy đồng mà cũng đáng để cậu mở miệng đòi à?”
“Vâng, giáo sư. Tôi có nhờ một học sinh trong lớp hỗ trợ suy diễn, phần này là do em ấy làm riêng, nếu cần, tôi sẽ mời em ấy tới trình bày cụ thể.”
Mẫn Thận Ngôn không hề xem thường việc cô chỉ là một nữ sinh trung học, mà nhắc lại câu hỏi ban đầu.
Trần Niên phàn nàn:
“Giả sử parabol thứ n có tiêu điểm bằng 1/3 của parabol trước, thì toàn bộ hệ thống sẽ tạo thành một chuỗi tuyến tính tự đồng dạng…”
Thật đúng là… vận may từ trên trời rơi xuống!
“Dù sao em cũng… nghèo mà.” Trần Niên rụt cổ lại. “Bà em nhặt ve chai cho em tiền sinh hoạt, chẳng lẽ một nửa số đó phải dâng hết cho anh chắc…”
Ai ngờ giáo sư Mẫn lại đích thân tìm đến tận nơi.
Trong phòng họp trường, hiệu trưởng, hiệu phó, bí thư và các lãnh đạo cấp cao đều ra mặt tiếp đón giáo sư Mẫn.
Nhưng cái tên này lại sĩ diện vô cùng, không chịu để cậu giúp, khiến giờ đây cậu cũng ngại lợi dụng cậu ta thêm.
Ngô Tố kích động đến nỗi tay run lên.
“Anh Dã, cho em cái chắc chắn đi, bao giờ anh trả tiền?”
Lúc đó Dung Ngộ vẫn đang viết công thức, bị gọi đến phòng họp với vẻ mặt mơ màng.
Cô ta biết nhà Kỷ Chu Dã nghèo, nhưng không ngờ lại nghèo đến mức… ăn cơm cũng phải mượn tiền người khác.
Lời nói của ba người lặng lẽ truyền vào tai Dung Nhược Dao.
Trình độ chuyên môn của Ngô Tố căn bản chưa đạt đến mức đó.
“Dựa theo hướng suy nghĩ của em, vấn đề hội tụ của parabol có thể chuyển hóa thành một bài toán hình học… Thú vị, thật thú vị…”
Mẫn Thận Ngôn bình thản hỏi:
Mẫn Thận Ngôn hơi nheo mắt, chỉ vào một bước trong giai đoạn đầu:
“Ngồi cách khá xa. Cô ấy nộp bài sau nửa tiếng bắt đầu thi, lúc đó người bình thường còn chưa viết được nửa bài, cô ấy hoàn toàn không thể quay cóp của ai.”
Nhưng bởi vì Kỷ Chu Dã có vẻ mặt như sắp đánh người, nên chẳng ai dám nói to, dần dần bầu không khí trở nên im ắng.
Có một bước cô tính sai, phải bắt đầu lại từ đầu.
Khoảng hơn một tiếng sau, Mẫn Thận Ngôn bỗng bật cười lớn:
Dung Nhược Dao không thể tin nổi.
Cô tạm dừng dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy thầy giáo dạy toán – thầy Ngô Tố – bị giám thị gọi ra ngoài.
Vậy mà Dung Ngộ, chỉ là một học sinh cấp ba, lại được giáo sư Mẫn để mắt tới?
Ngô Tố giới thiệu:
Cho đến khi giáo sư Mẫn đặt một câu hỏi hóc búa, dòng m.á.u đang sôi sục trong người Ngô Tố bỗng chốc lạnh toát, toàn thân cứng đờ từ đầu đến chân.
Chương 31
Chuyển từ khối xã hội sang khối tự nhiên mới nửa tháng, tham gia cuộc thi tầm cỡ quốc gia mà lại đạt điểm tuyệt đối để lọt vào vòng hai?
Sau khi chào hỏi với ban lãnh đạo, ông mời riêng thầy Ngô Tố thảo luận một đề tài.
Có bậc thang để xuống, Ngô Tố lập tức thở phào nhẹ nhõm:
Tống Hoài đứng dậy:
Kỷ Chu Dã đành quay sang nhìn Dung Ngộ.
Kỷ Chu Dã: “…”
Hứng thú của Mẫn Thận Ngôn bị khơi dậy, ông cũng cầm lấy bút:
Nghe nói ông đã thu mấy chục học trò, mỗi năm chỉ chọn một người, người kém nhất cũng là tiến sĩ tốt nghiệp từ Ivy League…
Trong lớp bỗng vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Mẫn Thận Ngôn hỏi quá chuyên sâu.
Căn-tin rất náo nhiệt.
Thấy Dung Ngộ đang trả tiền giúp Kỷ Chu Dã cho Trần Niên.
Giai đoạn đầu của quá trình suy diễn là do Dung Ngộ thực hiện.
Ngô Tố lo đến toát mồ hôi, liên tục lau kính để giảm bớt căng thẳng.
Mẫn Thận Ngôn gật đầu.
Cô mỉm cười đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ý em là, tiêu điểm của parabol giảm dần theo một quy luật nào đó?”
Bài luận mà Ngô Tố đăng tải công khai trên mạng mới chỉ chứng minh được giai đoạn đầu, Mẫn Thận Ngôn nóng lòng muốn biết tiến trình suy diễn ở giai đoạn hai, lần này đúng dịp công tác tại Hải Thành, ông tiện đường ghé qua Nhất Trung Hải Thành để gặp Ngô Tố, trò chuyện trao đổi mở rộng tư duy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dung Nhược Dao và Tống Hoài ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
“Anh với Dung Ngộ thi có ngồi gần nhau không?”
Ngô Tố vội gật đầu: “Dạo này bận quá nên tạm thời chưa bắt tay vào.”
Ông cười gượng gạo.
Cậu cúi đầu xuống:
Hai người ông một câu, tôi một câu, đối đáp liên tục.
Cô ngẩng đầu lên hỏi:
“Anh em họ của tôi, bất kể học thế nào, học xong cấp ba cũng đi làm công, tôi cũng vậy thôi…”
“Tôi tra rồi, là giáo sư Mẫn, viện sĩ quốc gia, phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Toán học. Trời ơi, đúng là đại nhân vật!”
Tống Hoài nhíu mày: “Không loại trừ khả năng đó.”
Giọng điệu này… sao nghe cứ như cô giáo chủ nhiệm vậy?
Ông phải tiêu hóa kỹ càng và thành thạo áp dụng thì mới có thể bắt đầu giai đoạn hai…
“Không ngờ chúng ta lại suy diễn ra được cả kết quả giai đoạn hai rồi. Em học sinh này, em có thiên phú toán học mạnh đến vậy, tại sao trước giờ ta chưa từng nghe qua tên em?”
Dung Ngộ đặt đũa xuống:
Cậu biết nhà Trần Niên nghèo, cha mất, mẹ tái hôn, sống với bà ngoại, trước kia cậu cũng từng muốn âm thầm giúp đỡ một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên.
“Từ bước này đến bước này, lẽ ra còn có khả năng thứ hai nữa…”
Mặt Kỷ Chu Dã tối sầm lại:
“Đi thôi, đến phòng tự học.”
Ngô Tố hoàn toàn không chen nổi vào.
Trong giới toán học, học giả có thể đạt đến đẳng cấp như giáo sư Mẫn, không đếm hết một bàn tay.
Những người khác cũng đưa ra đủ kiểu suy đoán.
Cô ta bật cười thành tiếng.
Cảm giác vinh dự to lớn ấy khiến tim Ngô Tố đập thình thịch không ngừng.
Mắt của Ngô Tố trợn to.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.