Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66


Chuyện… chuyện này có thể sao?

Nhưng nếu không quen, thì bọn họ đến tiệc sinh nhật làm gì?

[Bạn tham gia tiệc sinh nhật của Kỷ Chu Dã đúng không? Thấy hai người này chứ?]

Chiếc dây chuyền đó là mẫu mới ra của một thương hiệu quốc tế, giá gần cả trăm vạn tệ.

Lam Nhu Tuyết cắn môi.

Ai bảo dám v* v*n bà cố của cậu? (đọc tại Qidian-VP.com)

Kèm theo là một bức ảnh chụp tập thể lớp 20, và một bức ảnh chụp chung với Dung Ngộ.

Nhưng Lam Nhu Tuyết không đơn thuần đến để tặng quà. Cô ta đang chờ Kỷ Chỉ Uyên xong việc để hẹn hò cùng.

Khấu Hạnh nhìn cô ta: “Anh biết bạn trai em là Kỷ Chỉ Uyên. Lúc còn du học, hai người đã là một cặp. Anh từng nghĩ, hai người sẽ kết hôn. Nhưng cuối cùng, em lại lấy người khác…”

Dự án hợp tác giữa Nhà họ Dung và tập đoàn Hải thị hiện tại cũng chính là do Hải Trường An chịu trách nhiệm theo dõi.

Dù là nhà họ Tư hay nhà họ Hải, đều là hào môn hàng đầu ở Hải Thành, là tầng lớp mà cô ta không thể nào chen chân vào.

Phải biết rằng, người Kỷ Chu Dã thích ban đầu là cô ta.

Mà căn biệt thự đó… hình như cô ta đã từng thấy qua mỗi lần tan học, nằm gần nhất trung, sát mé hồ, nghe cha cô ta nói, biệt thự ở khu đó giá phải lên đến hàng mấy ngàn vạn.

Hồi lớp 10, Kỷ Chu Dã chặn cô ta tỏ tình, viết thư tình, tặng sô-cô-la…

Cô ta thấy trong nhà có ánh đèn, còn vang lên giọng đàn ông.

Tên nghèo kiết xác như Kỷ Chu Dã, từng phải vay tiền bạn để ăn cơm, lại tổ chức sinh nhật ở chỗ này? Lấy đâu ra tiền?

Ngay sau đó, cô ta lại nhìn thấy mặt của Nhị thiếu gia nhà họ Tư — Tư Lâm.

Cô ta vội mở đoạn video ngắn ra xem. Khung cảnh được bày biện vô cùng tinh xảo, các loại bánh ngọt, rượu, đồ ăn vặt… nhìn qua cũng biết không rẻ. Chỉ riêng phần trang trí này thôi, e là đã tốn không ít tiền.

Chương 66

[Nhà Kỷ Chu Dã giàu lắm, biệt thự ba tầng, có bể bơi, có sân cỏ, có vườn hoa. Nghe nói bình thường cậu ta sống một mình ở đó.]

Lam Nhu Tuyết gật đầu.

Bởi vì lúc này, Kỷ Chu Dã đang lái xe, cùng Dung Ngộ trở về Phù Dung Trang Viên.

Cô ta từng thấy vị thiếu gia này trên các mặt báo, điển hình của loại thiếu gia ăn chơi, chuyên dính đến mấy tin đồn tình ái cùng người mẫu, tiểu minh tinh.

Cứ đợi bị ông nội Tư siết tiền tiêu xài đi!

Kỷ Chu Dã không trả lời cô ta.

Còn từng thắc mắc, tại sao không có cư dân mạng nào soi chuyện này.

Video lướt qua một cái, hình như cô ta thấy một gương mặt quen.

Đã rất lâu rồi cô ta và Kỷ Chỉ Uyên không có một buổi hẹn đúng nghĩa, quan hệ hai người ngày càng nhạt nhòa, giống như không còn là người yêu nữa.

Mà Kỷ Chu Dã, sao lại quen biết được với đám người đó?

Cô ta tiếp tục xem, thấy người trong video đa phần đều mặc đồng phục, là đám học sinh lớp 20, trong đó có cả Dung Ngộ.

Lam Nhu Tuyết đã từ chối nhiều lần, nói rõ ràng.

Kỷ Chỉ Uyên quẹt thẻ thanh toán.

Dung Nhược Dao cắn chặt môi.

Kỷ lão gia vẫn chưa chịu buông quyền kiểm soát tài chính của anh, đến bao giờ mới dừng?

“Tiểu Nguyệt, đi ngủ mau.” Lam Nhu Tuyết cau mày, rồi quay sang người đàn ông kia, “Khấu Hạnh, em đã nói rồi, đừng đến tìm em nữa. Em có bạn trai rồi. Giữa chúng ta, không thể nào.”

Cô ta vội nhấn dừng, phóng to, nhìn kỹ lại. Đúng rồi, người đứng giữa đám đó, chẳng phải là Tam thiếu gia nhà họ Hải, Hải Trường An sao?

Kỷ Chu Dã vẻ mặt hả hê.

“Ba ơi, chơi thêm một ván nữa đi!” Lam Nguyệt gọi một tiếng “ba” thật ngọt ngào, “Ván này ba phải nhường con đó nha!”

Khi ấy cô ta còn tưởng là hàng fake.

Lam Nhu Tuyết tiện tay lấy một chiếc váy, giá ba mươi sáu vạn tệ.

Ngay cả nhà họ Tống cũng chỉ miễn cưỡng mới được coi là “chạm rìa” giới quý tộc.

Dung Nhược Dao trong lòng nghẹn đến phát run, ghen tị đến cực điểm.

Sợ bị Kỷ Chỉ Uyên phát hiện, Lam Nhu Tuyết vội vàng mở cửa xe, nói nhanh: “Trễ rồi, em không giữ anh lại nữa, lái xe cẩn thận nhé, tạm biệt.”

“Em lấy chồng là vì tiền. Bây giờ quay lại với Kỷ Chỉ Uyên… cũng là vì tiền, đúng không?”

Cô gái nhanh chóng trả lời:

Cô ta chụp màn hình, gửi mặt hai người trong video cho một bạn nữ lớp 20:

Xét trên mọi phương diện, Kỷ Chu Dã còn giàu hơn Tống Hoài, mà lại rộng rãi, hào phóng hơn nhiều.

Dung Nhược Dao không thể tin nổi vào mắt mình.

Đợi mãi, Kỷ Chu Dã vẫn không trả lời.

Chỉ một bài đăng, đã nói rõ vị trí của Dung Ngộ trong lòng Kỷ Chu Dã.

Trên đường đi, ngang qua một cửa hàng quần áo, cô ta nói lơ đãng: “Trường học của Tiểu Nguyệt sắp tổ chức dạ hội, con bé cứ nói muốn mua một chiếc váy dạ hội thật đẹp.”

Người đó chính là người từng đi dạo cùng cô ta bên bờ sông hôm nọ, là một người theo đuổi cũ khi cô ta du học nước ngoài.

Chỉ thấy Lam Nguyệt và người đàn ông kia đang chơi game, cười khanh khách rất vui vẻ.

Khấu Hạnh nhìn cô ta chăm chú, chậm rãi nói:

Vừa nghe hai chữ “ba”, trong đầu Kỷ Chỉ Uyên lập tức hiện lên hình ảnh hôm đó bên bờ sông, Lam Nguyệt gọi người đàn ông khác là ba. Cảm giác đó, phải nói thật, cực kỳ khó chịu.

Đáng đời!

Giờ thì hiểu rồi, tất cả đều là hàng thật.

“Lúc đó anh rất khó hiểu. Sau này mới biết thì ra em không biết Kỷ Chỉ Uyên là người nhà họ Kỷ, nên mới từ bỏ anh ta để cưới một kẻ giàu có…”

“Chu Dã, cuối cùng em cũng về rồi.” Lam Nhu Tuyết cũng có mặt, cô ta lấy ra một chiếc hộp tinh xảo: “Quà mừng trưởng thành tặng em, xem thử có thích không?”

“Lão Tư à, cháu nội ông, tôi nói thật chứ không đùa đâu, còn chưa hai mươi tuổi mà suốt ngày chỉ biết chơi gái, nhà mấy người kiếm tiền dễ lắm chắc? Cẩn thận không thằng nhãi đó phá sản sớm, đến lúc ông c.h.ế.t rồi cũng chẳng có ai đốt tiền cho đâu…”

Váy hơn bảy vạn đương nhiên không thể so với chiếc hơn ba mươi vạn kia về độ lộng lẫy, chẳng lẽ cô ta phải để Tiểu Nguyệt thiệt thòi mãi như vậy sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Giá hơn bảy vạn.

[Thấy chứ, đám này đâu có được mời, tự ý xông vào tiệc sinh nhật, cuối cùng bị Kỷ Chu Dã đá xuống hồ bơi, rồi đuổi thẳng ra ngoài.]

Cô ta từng nghĩ Dung Ngộ chỉ là đứa “nghèo mà sĩ”, cố gắng tỏ ra sang chảnh.

Vừa đến nơi, đã nghe thấy Kỷ lão gia đang gào trong điện thoại:

Kỷ Chu Dã mở ra xem, là một chiếc thắt lưng.

Đợi xe rời đi, cô ta mới đẩy cửa bước vào.

Đôi mắt Dung Nhược Dao mở to kinh ngạc.

Cô bạn bên kia tiếp tục gửi tin, [Hóa ra cậu ta là đời thứ ba nhà giàu, ông nội giàu cực kỳ…]

Thiếu gia nhà họ Hải và thiếu gia nhà họ Tư… bị một thằng nghèo như Kỷ Chu Dã đuổi khỏi tiệc sinh nhật?

Cô ta ngồi trong phòng khách đợi một lúc, Kỷ Chỉ Uyên mới từ thư phòng đi ra, cô ta lập tức đứng lên đón: “Chỉ Uyên, mình cùng ra ngoài dạo một chút ngắm trăng được không?”

Kỷ Chỉ Uyên dừng xe, cùng cô ta bước vào.

Hay là… Kỷ Chu Dã không quen hai người đó?

“Muộn rồi, con bé mệt quá nên ngủ mất rồi.” Lam Nhu Tuyết mỉm cười, “Nó cũng nhắc đến anh, bảo là lâu rồi không gặp ba.”

Cô ta tưởng Kỷ Chu Dã chưa xem điện thoại, nhưng liền sau đó, lại thấy Kỷ Chu Dã đăng một bài trên vòng bạn bè: Lại lớn thêm một tuổi.

Xe dừng trước căn biệt thự nhỏ của Lam Nhu Tuyết.

Dù sao cũng là đứa trẻ anh nuôi lớn, anh nhẹ giọng: “Anh đưa em về, tiện thể nhìn con một chút.”

Dạo gần đây, Kỷ Chỉ Uyên ngày đêm vất vả, ôm thêm nhiều việc ngoài, tuy tài chính có phần dư dả hơn trước, nhưng hơn ba mươi vạn cho một chiếc váy thì vẫn là con số không nhỏ.

Nhưng anh ta vẫn không từ bỏ, cứ mãi quấn lấy Lam Nhu Tuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Chu Dã, chúc cậu mười tám tuổi thật vui vẻ và mãi mãi hạnh phúc.]

Lam Nhu Tuyết đổi sang chiếc khác, dò xét phản ứng anh: “Chiếc này cũng đẹp lắm.”

Tối nay, cậu đã nhận ít nhất hơn hai chục chiếc. Chắc cả đời chẳng cần mua cái loại đồ này nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là Kỷ Chu Dã tặng cho Dung Ngộ.

Một tia sét như đánh trúng Dung Nhược Dao.

Lời anh ta như sét đánh ngang tai, khiến Lam Nhu Tuyết đứng lặng tại chỗ.

Cậu gật đầu: “Thích ạ, cảm ơn chị Nhu Tuyết.”

Kỷ Chỉ Uyên đi cùng cô ta ra cửa: “Tiểu Nguyệt đâu? Sao không đưa con bé đi cùng?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ta hít sâu mấy lần, cố ổn định tâm trạng, rồi mở WeChat của Kỷ Chu Dã, gửi một tin nhắn:

Rồi cô ta lại nhớ tới mấy chiếc túi xách Dung Ngộ xách, váy áo trên người, giày dưới chân… gần như đều là hàng hiệu bản giới hạn toàn cầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66