Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Ô Anh Hạ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73
Trường định đặt vé máy bay và khách sạn sớm, em kiểm tra lại thông tin cá nhân, tiện thể báo với cha mẹ một tiếng, lúc đó đi cùng em nhé.”
“Người của Kỷ thị thật tốt, không khinh thường bà nội tôi, cũng không ép giá hay bắt nạt gì cả…”
Nước mắt Lam Nhu Tuyết ào ạt trào ra, “Anh đi đi! Đi cho khuất mắt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Kỷ Chu Dã chỉ dám gào lên trong lòng.
“Biết được Tiểu Nguyệt không bị hen suyễn, anh không vui sao?
“Vậy sau này cậu cứ yên tâm học hành cho tử tế.”
Kỷ lão gia sau khi biết chuyện từ quản gia Du, liền cầm đũa gõ lên đầu Kỷ Chu Dã, giọng lạnh băng:
Dung Ngộ than thở, “Người khác đều có con cái phụng dưỡng cuối đời, không biết tôi có được cái phúc ấy không.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Niên lập tức ngậm miệng.
“Là thế này.” Bùi Nhã Như mỉm cười nói, “Chung kết Olympic Vật Lý toàn quốc tháng sau sẽ tổ chức ở thủ đô.
“Nghe theo bà cố sắp xếp.”
“Chỉ Uyên, em… em không hiểu anh đang nói gì…”
“Không liên quan đến cậu, đừng hóng.”
Kỷ Chu Dã nhỏ giọng nói:
“Tôi đến Kỷ thị rồi đó, đúng, là cái Kỷ thị của Kỷ gia đấy! Hôm qua bà nội tôi nhặt ve chai, gặp một lãnh đạo của Kỷ thị, người ta nói bà nội tôi giống người thân đã mất của họ, thế là kéo bà đến công ty nhận thu gom giấy vụn luôn!”
Sao anh có thể nhẫn tâm với Tiểu Nguyệt như vậy?”
“Bây giờ tôi mới biết, thì ra Tập đoàn Kỷ thị lại lớn đến thế. Chỉ riêng số thùng giấy thải ra mỗi ngày, tôi với bà nội hai người làm không xuể, phải nhờ thêm người giúp. Không thể tin nổi là một công việc lớn như vậy lại được giao hết cho bà tôi.”
Những chuyện đã qua, nghĩ lại chỉ thấy nực cười.
Cậu ta không thể bị “anh Dã” loại khỏi đội được, phải cố gắng học hành, giành thêm học bổng mới được.
Cô ta khó khăn mở miệng:
“Từ nay về sau, không được qua lại với cái thằng Lam Tử Cương nữa. Nhớ kỹ cho ông, con cháu nhà họ Kỷ không thiếu một đứa như cháu.”
Còn chưa kịp rút lại lời nói, Dung Ngộ đã khẽ nhướng mí mắt, lướt mắt nhìn Kỷ Chu Dã một cái.
Dung Ngộ bật cười thành tiếng.
Oái—!
Cả gương mặt lập tức sụp xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dung Ngộ lạnh nhạt lên tiếng:
Bùi Nhã Như khựng lại một chút.
Cô xách cổ áo ông dậy:
Kỷ Chỉ Uyên bị cách “đảo ngược trắng đen” này chọc cười vì tức.
“Đó là tiền anh hai cho tôi, tôi…”
“Buổi sáng ôn Toán với Lý, chiều Hóa với Sinh, tối học bài làm đề. Nền tảng của cậu quá kém, bắt buộc phải huấn luyện kiểu ma quỷ mới kéo lên nổi…”
Nửa đêm còn uống rượu giải sầu, chắc cãi rất to.
Bề ngoài thì ngoan ngoãn gật đầu:
Con bé yêu anh như thế, lẽ nào anh lại mong nó mắc phải căn bệnh cả đời không thể chữa khỏi à?
Một lớp trưởng tầm thường cậu, lấy đâu ra gan mà giao “huấn luyện ma quỷ” cho người như vậy…
“Đời tôi sao khổ vậy trời…”
Kỷ lão gia bị kéo ra bãi cỏ trong biệt thự, ngoan ngoãn theo Dung Ngộ tập Thái Cực quyền.
Giọng nói của anh lạnh như dao, sắc bén như lưỡi băng, từng chữ đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c Lam Nhu Tuyết.
Cô đẩy Kỷ Chỉ Uyên ra ngoài rồi rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
“Cậu đánh bạc thua năm trăm vạn, định tính sao?”
Vừa bước vào lớp, lớp trưởng đã đặt mấy quyển vở lên bàn của Kỷ Chu Dã:
Quả thực hôm qua đầu óc bị lừa đá, suýt gây hoạ lớn…
Cậu ta cười rạng rỡ:
Kỷ Chỉ Uyên đứng ở cửa hồi lâu không nhúc nhích.
“Hôm qua bác sĩ nói rồi, cần vận động từ từ để phục hồi. Từ hôm nay, mỗi sáng luyện Thái Cực với mẹ. Sức khỏe là vốn liếng cách mạng, mấy chuyện khác gác lại.”
Kỷ Chu Dã không dám hó hé gì.
Cậu cúi đầu, lặng lẽ ăn mì.
Lưỡi của Lam Nhu Tuyết khô khốc, cổ họng nghẹn lại.
Trước đây cậu còn từng dám làm khó cả giáo viên trước mặt học sinh.
Dung Ngộ vỗ vỗ vai cậu, “Sắp vào lớp rồi, đi thôi.”
Vừa đến nơi thì gặp Trần Niên, mặt mũi lấm lem, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hớn hở:
Mấy tên học dốt còn lại cũng nhìn hai người kia, bèn lật đật lôi sách ra học theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ta trừng to mắt, cắn môi nói:
“Ba uống rượu làm gì vậy?”
Vị “bá vương học đường” vừa nãy còn bặm môi khó chịu lập tức rụt cổ lại, ngồi thẳng lưng, lớn tiếng:
“Em đã đủ tuổi, không cần cha mẹ đi cùng, có cô đi là được rồi.”
Kỷ Chỉ Uyên nhìn cô ta chằm chằm:
“Các cậu đoán xem tôi vừa đi đâu về?”
Anh chưa từng nghĩ, người con gái anh yêu bao năm, ánh trăng sáng trong lòng anh, lại là người như vậy.
“Tối qua cháu dậy uống nước, thấy anh cả một mình uống rượu suốt đêm trong vườn… chắc giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Tiểu Nguyệt là đứa trẻ anh nuôi nấng từ nhỏ, nhưng chỉ cần Đoá Đoá xuất hiện, tình yêu của anh liền bị Đoá Đoá chiếm hết…”
Dung Ngộ vừa suy diễn xong một phương trình, đã bị cô giáo Bùi Nhã Như gọi lên văn phòng.
“Mẹ! Con vẫn còn trụ được! Tập tiếp đi!”
Kỷ Chu Dã giọng lí nhí:
“Bà cố gì cơ?” Trần Niên tò mò thò đầu lại.
Kỷ Chu Dã đẩy đầu cậu ta qua một bên, “Tôi bắt đầu làm học sinh gương mẫu rồi, sau này đừng rủ tôi trốn học chơi nữa.”
Giọng Lam Nhu Tuyết chất chứa oán trách, “Tất cả là lỗi của anh! Anh thiên vị quá đáng, anh bỏ rơi Tiểu Nguyệt. Nếu không như vậy… em cũng không cần phải lừa anh…”
Học được hay không chưa biết, nhưng ít nhất thì thái độ đã có.
Kỷ lão gia: “…”
Dung Ngộ đối chiếu thông tin, ký tên, rồi ngẩng đầu nói:
Lúc rời đi, anh gọi điện:
Xe đưa đến trước biệt thự, từ đó hai người đi bộ vài phút là đến cổng trường.
Đoá Đoá tròn mắt: (đọc tại Qidian-VP.com)
Dung Ngộ đoán chắc là cãi nhau với Lam Nhu Tuyết.
Lớp trưởng vội vã quay lại chỗ, không dám nói thêm câu nào.
Vừa ngồi vào bàn, mọi người mới phát hiện thiếu người.
Lời còn lại của lớp trưởng lập tức nghẹn lại trong cổ.
Vốn dĩ địa vị trong nhà đã không cao, giờ lại xuống hẳn tầng đáy của chuỗi thức ăn, thật khổ.
Dung Ngộ dậy rất sớm.
Sau bữa sáng, cậu lật đật chuẩn bị cặp sách, lấy giày cho Dung Ngộ, như cung nữ hầu hạ cô, chỉ sợ làm sai gì nữa bị ông nội mắng thêm.
Vừa nhìn thấy đống công thức chi chít trong sổ tay, đầu cậu suýt nổ tung. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt Kỷ Chỉ Uyên u ám đến cực điểm:
Kỷ Chu Dã: “…”
“Tiểu Nguyệt gọi anh là ba bao nhiêu năm, thì ra… chẳng là gì cả…”
Vừa xuống lầu, đã thấy Kỷ Thuấn Anh nằm ườn trên sofa, vừa lướt weibo vừa tranh luận trong phần bình luận để bảo vệ cô.
Ông bật dậy như cá chép, hô to:
“Cảm ơn lớp trưởng đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học tập, không phụ kỳ vọng của lớp trưởng.”
“Tiền anh hai cậu cho cậu, chẳng phải vẫn là tiền nhà họ Kỷ à?” Dung Ngộ ngắt lời, “Năm trăm vạn, coi như là năm mươi tháng sinh hoạt phí của cậu, giờ cậu ứng trước luôn đi.”
Mặc dù gần đây Kỷ Chu Dã rất ngoan, nhưng danh tiếng “bá vương học đường” của cậu ở Nhất Trung đâu phải hữu danh vô thực.
Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Hôm họp phụ huynh, cô từng định nói chuyện với cha của Dung Ngộ, nhưng ông ấy rời đi rất sớm, cũng không cảm nhận được bao nhiêu sự quan tâm.
Mới tập chưa bao lâu, ông đã mệt rã rời, nằm bẹp dưới đất, không buồn động đậy.
Chương 73
“Giúp tôi kiểm tra camera giám sát quanh nhà Lam Nhu Tuyết, gần đây có ai thường xuyên ra vào.”
“Em có quên rằng, Đoá Đoá mới là con ruột của anh không? Anh yêu thương con gái ruột mình thì có gì sai?”
Không đợi ai trả lời, cậu ta nhe răng cười tít mắt:
Hai mẹ con luyện tập gần nửa tiếng, đổ chút mồ hôi nhẹ, cũng vừa lúc đến giờ ăn sáng và chuẩn bị đi học.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.