Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 83

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83


Chỉ cần anh hơi có ý phản đối, Hồng Hà liền ăn vạ, dọa tự tử, làm rùm beng lên.

Giám đốc Trịnh lập tức đứng dậy, đi thẳng sang bàn bên cạnh, dừng lại trước mặt Dung Ngộ:

“Dung tiểu thư cũng ở đây sao, thật là trùng hợp!”

“Là Giám đốc Trịnh bên bộ phận thu mua của Tập đoàn Giải trí Kỷ thị!”

Dư Thanh Bách cúi đầu im lặng.

“Không phải anh luôn khinh thường siêu thị nhà em sao? Thấy chưa, bây giờ sắp được hợp tác với Kỷ thị rồi đấy! Em nhớ không lầm thì ngày xưa Kỷ thị cũng nhận anh đúng không? Vậy thử hỏi, làm trâu ngựa cho Kỷ thị và trở thành đối tác làm ăn với Kỷ thị, cái nào oai hơn? Có cần em nói rõ hơn không?”

Chương 83

Cô ta vỗ n.g.ự.c chồng:

Cả nhà họ Hồng c.h.ế.t lặng.

Thân phận của cô, chắc chắn không đơn giản.

Ánh sáng trong mắt Dư Thanh Bách vụt tắt.

Bên này vừa mới cãi nhau ầm ĩ, bên kia bàn Giám đốc Trịnh đã tò mò quay sang nhìn.

“Vừa hay tôi có chút việc muốn bàn với Dung tiểu thư, chúng ta cùng đi nhé?”

Cha Hồng cúi rạp người cung kính:

“Siêu thị Hồng Vận, biết không?”

Dù không rõ đầu đuôi là gì, nhưng rõ ràng Dung tiểu thư và nhà họ Hồng không hòa hợp.

“Kìa, lại thêm một đứa đến ăn chực uống chùa…”

“Những gì anh đang có đều là nhà họ Hồng cho, đừng quên ơn!”

Vạn Tĩnh vội giữ ông lại:

Mẹ Hồng đảo mắt khinh thường:

“Thanh Bách bị đau dạ dày, không uống được rượu đâu. Để ba chồng con uống vài ly thay được không?”

Cô tháo bộ quà đầy tháng trong tay ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng và ngọc đủ kiểu: vòng tay, khóa vàng, vòng cổ, thỏi vàng nhỏ…

“Giám đốc Trịnh nào vậy ạ?”

Dư Thuận lập tức nổi giận.

Mẹ Hồng Hà giọng, “Ba con mất bao công mới nhờ được mối quan hệ để mời được người này tới.

Nhưng Hồng Hà cố tình kéo dài thời gian làm thủ tục, cuối cùng để anh về làm quản lý trong siêu thị do nhà họ Hồng mở.

Siêu thị trong thành phố thì nhiều vô số, Hồng Vận chỉ là một cái tên vô danh, không hợp tác với họ cũng chẳng sao.

Những việc đó anh hoàn toàn không giỏi, chỉ muốn tránh xa.

Cả nhà họ Hồng như bị sét đánh trúng.

Không những thế, sau khi chương trình kết thúc, ông còn tận mắt thấy thư ký Khương bên cạnh chủ tịch cung kính cúi đầu trước Dung Ngộ.

“Ngày vui mà, đừng gây chuyện, làm lớn lên thì con mình bị kẹt ở giữa cũng khổ…”

Hồng Hà bế con, cong môi đáp, “Anh họ cô giờ là quản lý ở Hồng Vận đấy, không phải làm trâu làm ngựa ở công ty người ta nữa rồi, có sướng hơn không?”

Nhưng nếu đắc tội với Dung tiểu thư, để cô lỡ nói mấy câu không hay với thư ký Khương, mà khiến chủ tịch nổi giận… thì ông ta mất chức là chuyện chắc chắn.

Bộ quà này trị giá đến 38 vạn, đưa cho cái nhà này chẳng khác nào ném xuống sông nghe cho vui tai.

“Tiểu Ngộ tới rồi, mau qua đây!”

Hồng Hà mừng rỡ, khinh khỉnh nhìn chồng:

Dư Thuận sớm đã tức nghẹn, nghe vậy lập tức đứng dậy đi theo.

Giám đốc thu mua của Kỷ thị, vậy mà lại gọi một con bé ăn bám là “Dung tiểu thư”?!

Không cha không mẹ, cũng chẳng có tí giáo dưỡng nào.

Vạn Tĩnh đang gượng gạo hòa giải, vừa ngẩng đầu đã thấy Dung Ngộ đi vào, vội gọi:

“Cô đi luôn đi cho nhanh!”

“Thanh Bách! Qua đây! Qua uống vài ly với giám đốc Trịnh đi!”

Mẹ Hồng cười nhạo một tiếng, “Dư Thanh Bách, được gả vào nhà họ Hồng là phúc ba đời của nhà cậu đấy. Nhà họ Dư các cậu phải biết ơn mới đúng! Đứa bé này theo họ Hồng chúng tôi là hợp lý. Theo họ Dư nhà cậu thì chỉ được thừa kế mấy mẫu ruộng ở quê,cả đời cũng chả nên thân!”

Giám đốc Trịnh được mời ngồi ở bàn chính.

Đứa con của gia đình ly hôn, mẹ ruột đã c·h·ế·t, sống nhờ nhà họ Dư nuôi… chẳng khác gì kẻ ăn bám.

“Giám đốc Trịnh bận rộn mà vẫn đến dự tiệc đầy tháng cháu trai tôi, thật là vinh hạnh cho nhà họ Hồng chúng tôi!

Hồng Hà hạ thấp giọng, tức giận đến đỏ mặt,

Vạn Tĩnh nhìn bên này, lại nhìn bên kia, thở dài, rồi cũng gật đầu đi cùng Dung Ngộ ra ngoài.

Dư Thanh Bách vẫn ngồi im không nhúc nhích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giám đốc Trịnh khoảng hơn ba mươi tuổi, bước xuống xe với vẻ mỏi mệt vì đường xa.

“Giám đốc Trịnh là người phụ trách bên Kỷ thị, anh mà làm mất lòng người ta, khiến việc hợp tác trục trặc, anh gánh nổi hậu quả không?!”

Dung Ngộ là thí sinh có tốc độ tăng độ nổi tiếng nhanh nhất, làm sao ông ta không nhận ra cô được?

“Mợ, cậu, anh họ.”

Chuyện này…

“Anh có ý gì?!”

“Mợ, cậu, ăn đồ nhà họ Hồng dễ đau dạ dày lắm, mình đi ăn chỗ khác nhé?”

Ánh mắt ông ta lướt qua mọi người, rồi dừng lại đột ngột khi thấy gương mặt của Dung Ngộ.

Dung Ngộ khoác tay Vạn Tĩnh, dịu dàng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông khẽ gật đầu chào cha Hồng, xem như đã xã giao.

Ánh mắt cô quét qua người phụ nữ đang đứng cạnh Dư Thanh Bách chính là Hồng Hà, chị dâu cô.

Dung Ngộ lạnh nhạt hỏi:

Cô thản nhiên bước vào sảnh tiệc.

Giám đốc Trịnh mà họ mất công nhờ bao nhiêu mối quan hệ mới mời được, lại cứ như thế bị một con bé quê mùa không cha không mẹ, dắt đi mất?!

“Không phải trùng hợp.”

“Anh họ làm công việc gì vậy?”

Anh từng thi đỗ một trong mười trường đại học hàng đầu cả nước, học chuyên ngành kinh tế.

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, nói qua nói lại mới thành ra như thế, ai cũng là người một nhà cả, đừng để trong lòng. Hôm nay là đầy tháng cháu trai mà, chuyện vui lớn đấy…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dư Thanh Bách đang định mở miệng thì Hồng Hà đã lên tiếng trước, môi cong lên đầy khinh khỉnh: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bệnh dạ dày của anh khá nặng, chỉ cần uống một chút rượu là nôn ra máu, phải nhập viện nằm hai tuần mới hồi phục được.

Nói xong, bà ta quay người, theo chồng ra đón khách quý.

“Sao, anh muốn ly hôn à?!”

Nhưng từ khi cưới vợ, cha mẹ vợ liên tục ép anh đi xã giao…

Hồng Hà gào lên, “Đừng quên, tất cả những gì anh có bây giờ là do nhà họ Hồng cho! Một khi ly hôn, anh chẳng còn gì hết!”

Chỉ cần giám đốc Trịnh gật đầu, Hồng Vận sẽ trở thành nhà cung cấp của Kỷ thị, lúc đó giá trị siêu thị chúng ta sẽ tăng vọt!”

Dung tiểu thư?!

Con nhỏ đó đúng là có chút nhan sắc, nhưng chỉ dựa vào cái mặt mà khiến Giám đốc Trịnh ngoan ngoãn đi theo, chẳng phải quá mức khó tin rồi sao?!

“Một thằng nhà quê chân lấm tay bùn như ông ta mà cũng đòi uống rượu với Giám đốc Trịnh? Không biết xấu hổ à?”

Hồng Hà vội hỏi:

Dung Ngộ bình thản đứng dậy, “Người nhà họ Hồng không hoan nghênh tôi, bảo tôi đến ăn chực uống chùa, nên tôi đang định rời đi.”

“Chờ ký hợp đồng với Kỷ thị xong, Hồng Vận sẽ không còn là siêu thị hạng xoàng nữa. Biết đâu còn mở rộng quy mô.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả nhà họ Hồng hớn hở ra mặt, người rót nước, người chu đáo mời trà.

“Chuyện học hành dạo này thế nào rồi? Có khó khăn gì thì nhờ anh họ cháu kèm cho, cố gắng đậu đại học tốt, để an ủi linh hồn mẹ cháu nơi chín suối.”

Sau khi tốt nghiệp, anh từng được Tập đoàn Kỷ thị nhận vào, nơi đó chính là giấc mơ của bao sinh viên, bạn bè cùng lớp đều ngưỡng mộ anh biết bao…

“Giám đốc Trịnh tới rồi!”

Giám đốc Trịnh nhìn lướt qua những người xung quanh.

Dung Ngộ hơi nhướng mày.

Ban đầu được một công ty lớn nhận vào làm sau khi tốt nghiệp.

Xin mời, xin mời vào trong!”

Vừa dứt lời, ba mẹ Hồng Hà đột nhiên đứng bật dậy, mặt mày hớn hở:

Dư Thanh Bách cố gắng đè nén cảm xúc.

Cô lấy từng món ra, bỏ hết vào túi xách.

Dung Ngộ bước đến, lần lượt chào hỏi:

Hồng Hà cong môi khinh miệt, “Dư Thanh Bách, tôi nói lần cuối,lại đây, uống rượu!”

Vạn Tĩnh vội vàng cười xòa:

Nhưng vẻ mặt chua ngoa cay nghiệt của người này khiến cô thật sự không thể mở miệng gọi hai tiếng “chị dâu”.

Lúc này, Hồng Hà liếc thấy chồng ngồi cạnh Dung Ngộ, còn nhỏ giọng trò chuyện, sắc mặt lập tức sầm lại:

Giám đốc Trịnh lập tức tính toán lợi hại xong, lập tức mỉm cười với Dung Ngộ:

“Công việc còn chưa lo xong, còn rảnh đi dạy học cho đồ ăn bám? Thà ở nhà trông con còn hơn.”

Dư Thuận tức đến mức tu một ngụm nước cho hạ hỏa, sau đó nhìn sang Dung Ngộ, giọng mềm mỏng:

Hồng Hà nhận ra Dung Ngộ.

Tai họ nghe lầm rồi chăng?!

Hồng Hà lạnh lùng, “Giám đốc Trịnh là khách quý nhà họ Hồng chúng tôi mời, cô không nên ở đây cản trở.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83