Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2


Bị ép.

Nhưng hắn không làm vậy.

“Cẩn Xuyên nói, hai người chỉ là nạn nhân của ân tình đời trước, hôn nhân này vốn dĩ chỉ là hữu danh vô thực. Bây giờ anh ấy muốn có một gia đình thật sự, muốn có con với người mình yêu. Chị đã khiến anh ấy lỡ dở ba năm rồi, tôi mong chị có thể buông tay.”

Chương 2

“Chị là người mà ba năm trước ông nội bắt anh ấy phải cưới, đúng không?”

“Ừ, đúng vậy.” Tôi cứng mặt, không biểu cảm trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ta khẽ cười, lấy từ túi xách ra một tấm séc đặt trước mặt tôi.

Tôi nghĩ, có lẽ điều hắn muốn nghe là một câu trả lời khác từ tôi.

Ánh mắt hắn thoáng động, nhìn tôi một lát rồi buông một câu như không có gì: “Không có gì đâu. Chỉ là vài tin vớ vẩn thôi.”

“Ừ, anh ấy chưa nói.”

“Ở đây là mười triệu, tôi hy vọng chị có thể rời khỏi Cẩn Xuyên.”

“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Tôi hỏi dù đã thừa biết.

Dù hắn không nói sai, nhưng tim tôi vẫn đau âm ỉ.

Tôi từ chối lần này, vẫn sẽ còn những lần sau.

Rồi… rời khỏi tôi.

Nghe quản gia nói Hứa Vi tìm tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn từ chối.

Lúc đó, tôi tưởng Cố Cẩn Xuyên sẽ lập tức đòi ly hôn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tin gì cơ?”

Tim tôi bất chợt nhói lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi đáp thản nhiên: “Ừ.”

Tôi tưởng rằng cứ trốn tránh như vậy thì có thể được ở bên Cố Cẩn Xuyên lâu thêm một chút.

Như vậy, hắn có thể tiếp tục kéo dài câu chuyện.

Tôi còn có thể từ chối được bao nhiêu lần nữa?

Nụ cười cô ta trông rất bình thản, rất tự tin, nhưng nhìn vào thì lại chói mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lúc sau, hắn lại cất giọng: “Em không thấy cũng không sao.” Trong giọng nói trầm ấy chẳng rõ là nhẹ nhõm hay hụt hẫng.

Tôi và cô ta, chẳng có điểm nào để so sánh.

Nhưng có một lần thì sẽ có lần hai.

Tôi không cầm tiền của Hứa Vi.

“Nhưng Cẩn Xuyên từng kể về chị.” Giọng cô ta đổi khác.

Ngồi đối diện tôi là ảnh hậu hot nhất hiện giờ — Hứa Vi.

Rồi cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

“Cảm ơn chị đã đồng ý gặp tôi hôm nay.”

Giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, tôi dừng tay cầm muỗng, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hứa Vi lắc đầu, giọng nhẹ như nước chảy.

“Tôi và Cẩn Xuyên là bạn đại học,” cô ta mỉm cười nhẹ, “chắc anh ấy chưa từng nói với chị đâu nhỉ?”

Tim tôi hơi loạn nhịp, gật đầu.

Hứa Vi cầm ly cà phê nhấp một ngụm, động tác tao nhã, nụ cười dịu dàng.

“Dạo này em có thấy tin gì trên mạng không?”

Nhưng thứ không thuộc về mình, dù có cố giữ lấy thế nào đi nữa, cũng chẳng có danh phận, chẳng có tiếng nói.

“Là anh ấy nhờ cô tới à?”

Đã giữ vị trí bà Cố bao nhiêu năm rồi, nếu còn nhận tiền của người ta nữa thì… thật sự chẳng còn gì để nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông nội tôi mất cách đây một năm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2