Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 599: Mười năm
Lập tức Bối Thiên Lạc bị Tử Tuyết Lam bĩu môi, chặn ngang lời nói.
Tử Tuyết Lam đối với Bắc Tiểu Mộng tuy rằng chỉ gặp mặt một hai lần tuy nhiên đối với thanh danh của nàng vẫn hiểu đôi chút, khi biết tiểu sư đệ cùng với đối phương thành một đôi nàng đều không tin được. Bây giờ nghe được chuyện tiểu sư đệ có tình nhân mới, hơn nữa còn càng hung hơn để cho Tử Tuyết Lam không biết phải nói sao… (đọc tại Qidian-VP.com)
Trấn U Minh vẫn như cũ, mặc dù hắn mới chỉ rời đi mấy ngày nhưng lúc trong Phong Đô đã có khoảnh khắc hắn nghĩ rằng bản thân không thể trở về được!
Bối Thiên Lạc vội tế ra pháp bảo phi hành nhảy lên, hô lớn: “Nhanh rời khỏi nơi đây! Chỗ này sắp có biến rồi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời này của Bối Thiên Lạc không phải khoác lác, hàng năm Phong Đô đều cống nộp tài nguyên cho Huyền Đan Tông, các thế lực phụ thuộc khác cũng vậy mới đủ để cho Huyền Đan Tông liên tục duy trì sức sống. Bây giờ Phong Đô hoàn toàn biến mất, tông môn cũng coi như mất đi một nguồn thu nhập đáng kể.
Một đường có Trư yêu lão tổ hộ đạo rất nhanh đám người Nhất Vô Niệm đã về tới tông môn, dọc đường vô cùng an toàn. Vừa đi vào trong tông môn, Nhất Vô Niệm liền cáo lui chạy về Trấn U Minh.
Nhất Vô Niệm lập tức chạy vào trong động phủ bế quan chữa thương, còn Trấn U Minh hắn vẫn là tạm thời giao cho Thương Nhất sư huynh trông coi.
Nhất Vô Niệm cười lắc đầu, hắn ngược lại không quá cần tài nguyên của tông môn.
Chương 599: Mười năm
Nhất Vô Niệm tự bế, chẳng muốn giao lưu với mấy người.
“Không được! Vẫn quá yếu!”
“Vô Niệm sư đệ, ta nhớ không lầm ý trung nhân của đệ là vị tiên tử Bắc tộc chi địa phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi gan cũng thật lớn! Vị tiên tử của Bắc tộc chi địa kia cũng không dễ trêu chọc đâu, nghe nói nàng rất ra tay rất tàn bạo. Nam nhân nào nhìn nàng quá mười giây đều bị nàng đập sưng mặt mày, ngươi dĩ nhiên lại dám ở sau lưng nàng tìm tình nhân. Chậc chậc… sư đệ, ngươi lần này c·hết chắc rồi!”
Nhưng bầu không khí xấu hổ này không kéo dài bao lâu, mặt đất bên dưới truyền đến âm thanh chấn động, không gian nơi đây kịch liệt rung lắc.
Chẳng lẽ, tiểu sư đệ chính là đam mê bị ngược?
Thấy b·iểu t·ình khó hiểu của hắn, Tử Tuyết Lam khẽ kéo tay áo nói nhỏ với hắn:
Nghĩ đến điều này sắc mặt Tử Tuyết Lam hơi đỏ, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Nhất Vô Niệm để cho Nhất Vô Niệm cảm thấy toàn thân nổi da gà, không rõ bản thân vì sao đắc tội sư tỷ.
Hắn nhíu mày, trầm tư một lát rồi mới nghĩ thông suốt được câu hỏi của Tử Tuyết Lam, hai mắt trợn trừng, bật cười xua tay:
Hừ lạnh một tiếng, Bối Thiên Lạc ngẩng cao đầu chắp tay ra sau hông cưỡi hồ lô phóng đi. Bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo.
Nhất Vô Niệm nhớ tới bản thân bị Thượng Cửu Thính Thiền ép buộc ký kết khế ước sinh tử sắc mặt hơi đổi, tìm cớ nói qua loa với Tử Tuyết Lam. Nhưng lời này hắn nói ra không chỉ Tử Tuyết Lam mà mấy người Bối Thiên Lạc, Vu Tử Dương hay Thất Huyền đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Chuyện hắn cùng Bắc Tiểu Mộng cơ bản không cần che giấu, hơn nữa dưới tầm mắt mấy người sư huynh vốn đã sớm biết được. Bất quá, Nhất Vô Niệm hơi ngạc nhiên cũng như nghi hoặc vì sao sư tỷ đột nhiên hỏi về chuyện nayfy.
Mười năm qua đi nhanh chóng, thực lực lúc này của Nhất Vô Niệm đã đạt tới Hư Thần đại viên mãn. Có được vận khí của tông môn thông qua hệ thống hắn dễ dàng đạt tới cảnh giới Hư Thần đại viên mãn, thế nhưng gần mười năm hắn vẫn chưa thể chạm tới cánh cửa Luyện Hư. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy người Bối Thiên Lạc truyền âm cho Tử Tuyết Lam giải thích chuyện xảy ra ở bên trong Phong Đô. Vừa nghe xong, Tử Tuyết Lam ngạc nhiên nhìn qua Nhất Vô Niệm, bỗng trực tiếp hỏi:
“Sư tỷ ngươi nghĩ gì đó. Ta và nàng không có quan hệ gì hết! Ta chỉ có Tiểu Mộng, còn cô nàng kia chính là… chính là… ừm, tạm thời không nói được!”
“Sư huynh ngươi lúc này còn nghĩ tới việc này? Giữ được mạng sống trở về là may rồi.”
Ba năm trước, Thương Nhất sư huynh rời khỏi tông môn nói rằng đi tìm cơ duyên. Mọi chuyện Trấn U Minh lại lần nữa do hắn đảm nhiệm, vẫn như cũ, thế nhưng trong lòng Nhất Vô Niệm xuất hiện một cỗ lo âu.
“Các ngươi hàng nằm chỉ biết thu tài nguyên, nào hiểu được tâm trạng của chức trách của tông chủ khó khăn như nào! Hừ hừ, cẩn thận năm nay ta liền cắt giảm tài nguyên các phong, số thiếu còn lại tự các ngươi nghĩ cách!”
Bối Thiên Lạc thở dài, thương cảm nói: “Xem ra Huyền Đan Tông chúng ta lại mất đi một lượng tài nguyên rồi.”
Bị mấy sư huynh, sư tỷ khinh bỉ Nhất Vô Niệm cười khổ. Hắn nói là thật, cớ sao chút lòng tin giữa người với người ít thương cảm đến vậy sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Nhất Vô Niệm tự bế, mấy người Bối Thiên Lạc không khỏi đưa tay sờ sống mũi xấu hổ, xem ra trong lúc vô tình bị tiểu sư đệ dỗi.
Chớp mắt, mật đất xung quanh Phong Đô kịch liệt nứt ra, sau đó Phong Đô to lớn đã chìm vào trong mặt đất, qua mấy chục giây liền biến mất hoàn toàn chìm trong lòng đất sâu thẳm. Mấy người Nhất Vô Niệm quay đầu nhìn lại nơi đó nào còn Phong Đô, ngược lại đã trở thành một vùng hỗn độn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.