Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22
bà nội cầm điện thoại, gửi đi một tin nhắn.
Tôi mắt đỏ hoe, kinh hãi liên tục lắc đầu.
Tôi không nhìn rõ nội dung tin nhắn nhưng rất nhanh, đầu dây bên kia đã gọi điện lại.
“Tất nhiên.
“Bà nói thật chứ! Vậy là bà chịu lấy cái đó ra để minh oan cho con trai tôi?”
bà nội ôn hòa nói:
“Đã nói là chỉ cần bà còn sống, nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Ninh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Còn gì nữa!
Nước mắt tôi không kiềm chế được nữa, "ào ào" tuôn ra.
“Bà không bảo vệ được Tiểu Ninh, nên phải làm gì đó tạ tội với Tiểu Ninh.” Tôi không biết bà định làm gì.
Chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi tràn ngập, ập đến phía tôi.
“Hai người họ tình nguyện, để mọi chuyện lại thành ra như thế này, thật sự tạo cảnh oan ức cho Minh Dư nhà cô.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi liều mạng gật đầu.
bà nội tôi nghe điện thoại, giọng nói như sắp ch//ết đuối vớ được cọc của mẹ Triệu Minh Dư vọng qua:
Tôi cố gắng phân biệt giọng nói bên kia, mới miễn cưỡng nghe ra, hình như là mẹ của Triệu Minh Dư.
“Con trai ngoan của tôi, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
“Bà mau đem di thư đó đến đây, nể tình cháu gái bà đã ch//ết, tôi cũng không truy cứu việc cô ta quyến rũ con trai tôi!”
Lúc đó tôi không hiểu, cảm thấy bà ấy thật đa nghi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trước khi ch//ết Tiểu Ninh vẫn sợ Minh Dư bị nghi là hung thủ g.i.ế.c nó, nên đã cố ý để lại một bức di thư.
“Cũng như cô biết, Tiểu Ninh vẫn luôn thích Minh Dư nhà cô.
"Bà già rồi, nhưng bà vẫn có sức lực.
Bà ấy còn tâm sự với tôi, bảo tôi đừng mơ tưởng tới chuyện quyến rũ con trai bà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà dịu giọng nói tiếp:
Đầu dây bên kia kích động và đắc ý nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ánh mắt bà tôi không có tiêu cự, chỉ nhìn lung tung trong không trung.
Bà đích thân đến thăm con trai, đem theo mấy túi lớn đồ ăn dinh dưỡng và hoa quả.
Phải đến sau này khi đã hiểu ra, thì Triệu Minh Dư đã nằm cạnh tôi, mọi chuyện đã quá muộn.
Nói con trai bà là bác sĩ tâm lý nổi tiếng, gia đình bà không thể nào chấp nhận một bệnh nhân tâm thần như tôi làm con dâu.
Nụ cười trên mặt bà tôi càng lúc càng đậm, mang theo chút cưng chiều như lúc tôi còn nhỏ.
“Bà vô dụng, bà không làm được.”
Chương 22
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.