Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Chú Định

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Chú Định


Triệu Ánh tên kia đầu óc tuyệt đối có vấn đề, hoàn toàn là một căn cân*, tuy rằng lớn lên còn rất đẹp trai, nhưng tôi bị hắn phiền muốn c·h·ế·t.

Trì Oánh cũng không có ý định giấu giếm, "Không sai, chính là cái này."

Nhưng hiển nhiên, Triệu Ánh hoàn toàn là một loại loại hình khác.

Càng không nghĩ tới, mười mấy năm sau, cô gái nhỏ này sau khi lớn lên sẽ đến bên người hắn, giống như thần bảo hộ, yên lặng mà bảo hộ hắn.

Phương thức giao lưu của hai Lạc Minh Dịch thật đúng là...đặc biệt!

Trì Oánh hoàn toàn không thể ngờ được, Triệu Ánh thế nhưng là loại người như vậy.

Cô bước vào phòng, ngồi trên sô pha, ném búp bê vải Lạc cho Lạc Minh Dịch, nói thẳng: "Có chuyện gì thì hỏi hắn đi, hắn đều biết."

"Cho nên tôi đã c·h·ế·t," búp bê vải Lạc nói, "Bị đèn treo đập c·h·ế·t, A Oánh nói chúng ta hẳn là làm bộ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thay đổi, vậy hung thủ còn sẽ dựa theo kế hoạch ban đầu mà thực hành, chúng ta có thể căn cứ những manh mối này tìm được hung thủ."

Cô ấy muốn cứu Lạc Minh Dịch, ý nghĩ này cô nhất trí với cô ấy.

"Cái thẻ kẹp sách cỏ may mắn này là năm đó anh cho em," cô nói, "Hiện tại trả lại cho anh, em cảm thấy anh càng cần nhiều may mắn hơn em."

Cô ngược lại thật sự không nghĩ tới Lạc Minh Dịch ngày đó đi qua cùng cô, là vì bảo hộ cô không bị Triệu Ánh quấy rối.

.

Hắn không nghĩ tới, cô chính là cô gái nhỏ năm đó.

Nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: "Mười lăm năm trước thời điểm em gặp được anh đã xảy ra án g·i·ế·t cha, anh bị gọi đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra...vậy nói rõ anh có quan hệ với án tử đó.

Cô không biết hắn có bao nhiêu đáng sợ đâu, hắn nói nguyện ý vì tôi làm hết thảy, mỗi ngày đều quấn lấy tôi, mặc kệ tôi có nguyện ý hay không.

Lạc Minh Dịch nhíu mày, "Người yêu mối tình đầu gì?"

Trì Oánh cảm thấy cô ấy nói rất đúng, cho tới nay cô cũng không đắc tội qua người nào, ngoại trừ Đường Tiễn cái người não yêu đương kia, cô thật sự nghĩ không ra sẽ có người nào muốn g**t ch*t cô.

Cô bỗng nhiên đứng dậy, "Cô ấy nói qua cô ấy về nước là vì một người! Người kia chẳng lẽ là..."

Bóng dáng thiếu nữ nói: "Đã không có, tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ, lại không gây thù chuốc oán, làm sao sẽ có nhiều người muốn g**t ch*t tôi như vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Búp bê Lạc trừng mắt Lạc Minh Dịch, cũng không mở miệng.

Không giống Trì Oánh, người muốn g**t ch*t Lạc Minh Dịch có thể nói là một đống, chỉ đối thủ thương nghiệp thôi đã đếm mười ngón tay cũng không đủ.

Lạc Minh Dịch còn đang đối mặt với búp bê vải Lạc, không nói một lời.

Trì Oánh lại hỏi: "Có manh mối hung thủ là ai không?"

[* 十有八九Thập hữu bát cửu: tám, chín phần mười.Chỉ sự gần đúng.]

Nhưng rất nhanh, cô ấy thở dài nói: "Tôi có loại cảm giác này, nhưng vẫn luôn không có chứng cứ, cho nên thà rằng tin tưởng là ảo giác của mình."

Trì Oánh không chú ý tới vẻ mặt của hắn, thời điểm cô nhìn thấy thẻ kẹp sách, bỗng nhiên cảm thấy có một số việc quá mức trùng hợp.

Trì Oánh hiểu loại cảm giác này, lúc ấy thời điểm cô biết mình sẽ c·h·ế·t cũng có tâm tình tương tự.

Sau một lúc hắn mới nói một câu, "Người muốn g**t ch*t tôi phỏng chừng không ít đâu!"

Lạc Minh Dịch yên lặng mà nhìn búp bê bản thân, không nói một lời.

Lạc Minh Dịch cũng đột nhiên đứng dậy, "Mẹ của anh...đang gặp nguy hiểm!".

"Tôi biết cô sớm muộn gì cũng đoán được!" Bóng dáng thiếu nữ trong hình nền thở dài, "Kỳ thật tôi không muốn gặp mặt cô, bản thân nói chuyện với bản thân...Cảm giác là lạ." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Anh còn đặt phòng trước?" Trì Oánh hơi có chút bất ngờ, "Em cũng chưa nhìn thấy anh đặt lúc nào." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho nên Triệu Ánh không theo đuổi cô, Đường Tiễn cũng không có lý do hận cô."

"Cho nên...Cái này chính là..."

Cho nên hắn đè trên người ai thì sẽ yêu người đó?

"Chỉ là cảm thấy trùng hợp một chút, Dì Lộ nói dì ấy không biết tên hung thủ...Nhưng mà dì ấy đã phá án rõ ràng, hung thủ lại có quan hệ với con trai của dì ấy, dì ấy thông minh như vậy làm sao sẽ không biết?" Trì Oánh bị ý nghĩ của bản thân làm hoảng sợ, "Nếu hung thủ chính là chị gái anh thích, nếu...nếu cô ấy không muốn xuất ngoại, mà là bị bắt..."

Bóng dáng thiếu nữ "A" một tiếng, "Hắn sẽ c·h·ế·t sao?"

Bóng dáng thiếu nữ dùng ngữ khí trào phúng nói: "Là theo đuổi tôi, không phải theo đuổi cô!"

"Ngày 3...tháng 10? Cao ốc Lạc thị?" Trì Oánh giật mình, "Thời gian tử vong giống Lạc Minh Dịch?"

Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Lạc Minh Dịch.

Cô ấy căm giận nói: "Một Đường Tiễn, một Triệu Ánh, não hai người kia đều là trời sinh yêu đương, căn bản không phải người bình thường.

Cứ như vậy,hành động hung thủ sẽ có vẻ có chút kỳ quái, nếu chỗ kỳ quái này vừa lúc bị cô chụp được...Như vậy thời điểm cảnh sát điều tra sớm hay muộn sẽ nhìn thấy ảnh chụp này, vì diệt khẩu, nói không chừng hung thủ cũng sẽ g·i·ế·t cô.

Cô vốn tưởng rằng nam nhân lớn lên đẹp trai đều sẽ không đặc biệt dính người, bởi vì bọn họ không lo không tìm được bạn gái.

"Nguyên nhân tôi bị g·i·ế·t...không phải là bởi vì anh ấy đi?" Trì Oánh bỗng nhiên có một suy nghĩ như vậy, "Cô nói lúc ấy cô chụp một chùm ảnh chụp, nếu cô chụp cái gì đó tương đối đặc biệt..."

Lạc Minh Dịch trầm mặc trong chốc lát, chỉ chỉ phía trước, "Nơi này không tiện nói chuyện, đi theo anh."

Chương 39: Chú Định

Sau một lúc lâu, Trì Oánh bỗng nhiên nói: "Đưa điện thoại của anh cho em."

Hung thủ vẫn luôn quan sát Lạc Minh Dịch ở trong hội trường, tại thời điểm hắn đi đến dưới đèn treo thì ấn nút, làm đèn treo rơi xuống.

Bóng dáng thiếu nữ khụ một tiếng, "Nhưng lần này không giống, tôi để Lạc Minh Dịch đi theo, anh ấy kịp thời kéo cô ra.

Trong lòng Trì Oánh tự nhủ kẻ có tiền thật đáng chú ý, khách sạn trước đó đã trả tiền phòng rồi, hắn lại có thể vì ít đi vài bước đi đường mà đặt phòng bên này.

Nhưng mà..."

Mà lúc ấy, vừa lúc chị gái anh thích cô ấy xuất ngoại..."

Búp bê vải Lạc nhảy sang một bên, "Anh đừng giả vờ, khi còn nhỏ không phải anh thích chị gái nhà hàng xóm sao? Tên là Tần Tư Ngữ, vừa rồi anh còn nhìn thấy cô ấy đó, tôi cũng không tin nội tâm của anh không hề gợn sóng!"

Bóng dáng thiếu nữ nói: "Tôi đoán là Đường Tiễn."

ngôn tình hay

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Lạc Minh Dịch, trong lòng cô bỗng nhiên khẽ động.

Hắn còn thù hận tất cả nam nhân tiếp cận tôi.Cô nói xem hắn có phải có bệnh hay không?"

"Anh cứ mạnh miệng đi," búp bê vải Lạc nói, "Tôi chính là anh, chẳng lẽ tôi không hiểu rõ anh?"

Trì Oanh "Hừ" một tiếng, "Cô còn không phải là tôi sao?"

Minh Dịch không biết Trì Oánh đứng ở phía sau lúc nào, nhìn chằm chằm búp bê vải Lạc Lạc trong tay cô.

Cô nghĩ cách nói sang chuyện khác lần nữa, nghĩ nghĩ lấy tấm thẻ kẹp sách Lạc Minh Dịch đưa cho cô từ trong túi ra, đặt nó ở trong tay Lạc Minh Dịch.

Hắn nhìn thẻ kẹp sách nho nhỏ kia trong lòng bàn tay, nỗi lòng phức tạp.

"Triệu Ánh theo đuổi tôi?" Trì Oánh nhịn không được kêu sợ hãi, "Sao có thể?"

Trì Oánh mở điện thoại ra, gật đầu nói: "Búp bê vải Lạc không phải đồ vật thuộc về anh, nhưng nó có mặt của anh.

Mà thôi, dù sao không phải cô xuất tiền, cô cũng không xen vào được.

Chuyện này cũng quá khó khăn.

Hắn vẫn luôn đi về phía trước, Trì Oánh đi theo hắn, vào thang máy, đếntrướcmột căn phòng trên lầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bóng dáng thiếu nữ nói: "Bởi vì cô ta thích Triệu Ánh, nhưng Triệu Ánh vẫn luôn theo đuổi tôi..."

Lúc ấy tôi bị Đường Tiễn kêu đến cao ốc Lạc thị giúp cô ta chụp ảnh, mới vừa chụp một chùm ảnh, bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, có người nói có tin tức của em trai tôi, để tôi lên tầng cao nhất gặp mặt nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Edit: Tiểu Manh

"Anh phát tin tức, Tô San liền đặt xong cho anh, vừa rồi có người phục vụ đến đây đưa thẻ phòng cho anh." Lạc Minh Dịch nói, "Bằng không lát nữa còn phải trở về khách sạn trước đó, quá phiền toái."

Nếu có người trước tiên lắp đặt cơ quan trên đèn treo, có thể thông qua phương thức điều khiển từ xa làm đèn treo ngày thời cơ thỏa đáng lập tức rơi xuống, như vậy hết thảy có thể được giải thích thông suốt.

Bên kia búp bê vải Lạc rốt cuộc giao lưu với Lạc Minh Dịch.

Rõ ràng chỉ là lộ trình đi đường hơn mười phút mà thôi a! Mệt c·h·ế·t hắn thế nào?

Trì Oánh khó hiểu, "Đường Tiễn? Tại sao cô ta muốn g·i·ế·t tôi? Tôi có thù gì với cô ta sao?"

Hết thảy, phảng phất dường như từ lúc bắt đầu đã chú định.

Trì Oánh không thích bầu không khí trầm trọng này, ngay lúc này chuyển đề tài, "Cho nên Lạc tổng, tuy rằng người yêu mối tình đầu của anh xuất hiện, nhưng hiện tại thật sự không phải thời điểm yêu đương."

Lạc Minh Dịch nhất thời không đuổi kịp tư duy của cô, ngẩn ra một chút, "Em nói cái gì?"

Búp bê vải Lạc thở dài, "Đúng vậy..."

Cô nhìn chằm chằm vào hình nền, sau đó nhìn thấy bóng dáng trên hình nền chậm rãi di động.

Bóng dáng thiếu nữ nói: "Thời gian là buổi tối khoảng 9 giờ rưỡi đến 10 giờ ngày 3 tháng 10, cụ thể không nhớ rõ.

Trì Oánh cảm thấy đề tài mình đưa ra không tốt lắm, vậy mà lại làm hai Lạc Minh Dịch ầm ĩ lên.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng bản thân bảo hộ hắn, nhưng trên thực tế, hắn mới là người bảo hộ.

Cô nhíu mày, "Chuyện này có phải quá trùng hợp hay không?"

[* Một căn cân (一根筋): chỉ người cố chấp, thường chỉ nghĩ và thực hiện vấn đề theo cách của mình | ngoài mặt xấu còn chỉ một mặt tốt là chuyên tâm, làm việc tập trung, không phân tâm.]

Lạc Minh Dịch duỗi tay lấy điện thoại từ trong túi áo, dùng vân tay mở khóa, ném cho cô, nói: "Em sớm đoán được?"

Tất cả hành động của hắn, đã không thuộc về "dính người", gần như có thể nói là tâm lý b**n th**.

Em liền suy nghĩ trên người của anh có thứ gì đó liên quan đến em, sau lại nghĩ tới, hình nền điện thoại của anh là ảnh chụp em, tuy rằng chỉ là bóng dáng, nhưng chụp chính là bản thân em, cho nên tám, chín phần mười*...Chính là hình nền này đi?"

Trì Oánh biết cô ấy muốn nói gì.

"Như vậy ngoại trừ Đường Tiễn, còn có hung phạm đáng ngờ nào khác không?" Trì Oánh hỏi.

Trì Oanh: "..."

Lạc Minh Dịch thản nhiên nói: "Cô ấy sao? Nội tâm của tôi thật đúng là không hề gợn sóng...!

Trì Oánh giật khóe miệng, "Tôi cũng nghĩ giống vậy...Trước tiên nói cho tôi biết một chút, tôi c·h·ế·t như thế nào, đã xảy ra chuyện gì?"

Đây là cái nhân thiết não tàn gì a?

Bọn họ lại sẽ có thời điểm có ý kiến khác nhau? Chính mình cùng chính mình nhao nhao là cái quỷ gì?

Lạc Minh Dịch không nói gì, để hắn tiếp thu chuyện bản thân sắp c·h·ế·t, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Bóng dáng thiếu nữ trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: "Vậy cô không chụp ảnh thì sẽ không phải c·h·ế·t, chuyện này không có quan hệ gì với cô.

Bóng dáng thiếu nữ không tiếp tục nói nữa, cô ấy không cần phải nói, cái gì Trì Oánh cũng biết rõ ràng.

Bóng dáng thiếu nữ lúc này mới nói: "Là bởi vì lần đó chụp ảnh giúp Đường Tiễn, cô nhớ rõ không? Lúc ấy biên kịch kia chơi xấu đẩy Triệu Ánh, vốn là...vốn là hắn vừa vặn đè trên người tôi..."

Lạc Minh Dịch lấy ra một tấm thẻ phòng, mở cửa phòng ra.

Cô chậm rãi nói: "Ví dụ như nói chụp được hung phạm g·i·ế·t hại Lạc Minh Dịch..."

Quan hệ giữa cô và Đường Tiễncòn không phải là quan hệ giữa minh tinh và người quay phim sao? Chẳng lẽ cô chụp ảnh chụp khó coi làm Đường Tiễn tức giận đến mức muốn g·i·ế·t người?

Tay Lạc Minh Dịch run rẩy một chút.

Đèn treo trong sảnh yến hội là hung khí, mà thời cơ đèn treo rơi xuống quá mức trùng hợp, làm cô hoài nghi có thể có người âm thầm động thủ thao túng hay không.

Rốt cuộc các cô là cùng một người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Chú Định