Bác Sĩ Cận - Zhihu
Zhihu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Chương 18
Là nghe thấy cô ấy nói, cô ấy không thích tôi nữa.
Gặp lại cô ấy, vẻ mặt cô ấy thản nhiên, gọi tôi là anh Cận Sùng, lòng tôi như bị siết chặt.
Nhưng cô ấy là em gái của Khương Thuật Chi mà!
Cậu ấy khoác vai tôi, cười đùa: “Không phải em gái tôi phải lòng cậu rồi đấy chứ? Dạo này cứ hỏi chuyện cậu mãi. Nó mê tiền mà còn chịu chi lì xì cho tôi chỉ để moi thông tin.”
Chàng trai tràn đầy sức sống của tuổi trẻ đó gọi cô ấy là công chúa.
Chương 18: Chương 18
Nhìn trước ngó sau, lo nghĩ quá nhiều.
Nhưng tất cả đã muộn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đau quá, đau đến mức tôi phải đầu hàng.
Nhưng điều rất chướng mắt là, lần này bên cạnh cô ấy có một nam sinh vây quanh.
“Dù gì thì cậu cũng nên cẩn thận. Tính ra lúc bọn mình học đại học, nó vẫn còn là học sinh tiểu học.”
Nhưng tôi lại không thể ích kỷ mà làm lỡ dở cô ấy.
Tôi cười chua chát, như để tự khiến mình từ bỏ, tôi nói tôi sẽ không động vào em gái cậu ấy.
Điều khiến tôi đau, là lời cô ấy nói.
Tôi đã nói dối.
Ở bên tôi thì tính là gì chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ấy cắn tôi, rồi bỏ lại một câu, cô ấy không thèm thích tôi nữa.
Ngày đó, cô ấy mắt đỏ hoe hỏi tôi, có phải một chút cũng không thích cô ấy không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ấy nên tìm một chàng trai tốt cùng tuổi để yêu đương.
Thật ra... cô ấy cắn không đau chút nào.
Nhìn thấy cô ấy bình an vô sự, tôi mới yên lòng.
Mỗi lần gặp cô ấy ở bệnh viện, phản ứng đầu tiên của tôi luôn là xác nhận cô ấy có bị thương không.
Cậu ta nói thần phục cô ấy.
Rồi cậu ấy đổi chủ đề, nói đến em gái mình.
Tôi cảm thấy lòng mình hơi chua xót, tôi không muốn lừa dối bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tự dưng tôi thấy chột dạ.
Nhưng khi cô ấy khóc, tôi đã nhận thua.
Tôi phải thừa nhận, tôi yêu cô ấy.
Nửa tháng trời, trong đầu tôi không ngừng hiện lên dáng vẻ cô ấy mắt đỏ hoe khóc.
Ngày phẫu thuật, bên cạnh cô ấy đã có người khác.
Tôi đúng là s·ú·c sinh, thế mà lại có suy nghĩ khác với cô ấy.
Hỏi tôi có phát hiện dạo này em gái nhà cậu ấy có gì là lạ không, như thể đang thích ai đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi cũng coi như, nhìn cô ấy lớn lên.
Tôi thấy mình thật khốn nạn.
Cô ấy... còn chưa đến hai mươi tuổi.
Tôi cảm thấy vô cùng giày vò.
Lời Giang Thuật Chi nói khiến tôi chợt tỉnh.
Giọt nước mắt đó rơi xuống đất, cũng rơi vào lòng tôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.