Bắc Vũ Hệ Liệt - Khâu Sa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Viên Ngọc Kỳ Lạ
***
Chỉ biết nó là một thanh âm trầm rất lâu không dừng lại và chỉ có một thanh âm đó thôi. Khiến người bị kẹt ở trong đất như Ôn Lỗi cố gắng để nghe xem người nói đang nói cái gì. Nhưng dù cố gắng thế nào cậu cũng chỉ nghe mấy từ như “Thần” gì đó và “Lệ” gì đó nhưng cậu chẳng biết những chữ đó có ý nghĩa là cái gì. Một lúc sau đầu óc của Ôn Lỗi đã không còn quá tỉnh táo để mà có thể nghe được những thanh âm đó nữa rồi dần dần mọi thứ được thay thế bằng im lặng khiến trong lòng Ôn Lỗi cũng dấy lên một cảm giác sợ hãi. Vì trong phút chốc đó ngực của cậu đã bắt đầu cảm thấy hô hấp khó khăn, đầu óc bắt đầu quay cuồng, thân thể cậu nóng lên theo từng chợt, khó chịu như muốn c·hết đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời nói của tên lính đánh thức Ôn Lỗi, người mà họ nói đến không phải là cậu sao xem ra bọn họ đã phát hiện ra cậu đã biến mất khỏi nhà giam. Ôn Lỗi nuốt một ngụm nước bọt, cậu cẩn thận dắt quyển sách vào thắt lưng sau đó bước chân đi theo bọn họ.
Chương 2: Viên Ngọc Kỳ Lạ (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lẽ nào đây là sách chú thuật nào đó. Nghe pháp sư A Nan nói chuyện về thánh kinh với giọng nói kỳ quái thì nơi này nhất định là thánh địa của thuỷ tộc, nghe nói họ rất giỏi về tu luyện thuật pháp.”
Khi đang nghiên cứu cái thứ đột nhiên xuất hiện trên trần hang của mình. Thì đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên những tiếng bước chân đều đặn vọng lại rõ ràng bên tai con bé. Có ai đó đang hướng tới cái hang của nó khiến nó tạm thời rời sự chú ý khỏi cây nấm, ngay lập tức chạy bắn về lại quả trứng của mình.
Ôn Lỗi muốn xem rõ xem rốt cuộc chữ được khắc trên tấm gỗ là chữ gì thì đột nhiên ánh sáng trong mắt cậu càng ngày càng trở nên tăm tối, cậu càng nhìn càng không rõ. Vậy là cậu ghé dần vào quả cầu nước. Khi đôi mắt của cậu lướt qua viên ngọc Ôn Lỗi vô thức bị hút mắt vào nó, dường như cậu nhìn thấy có gì đó bên trong viên ngọc. Cậu giơ tay ra nhặt nó lên tới gần tầm mắt mình, cậu nhìn thấy trong quả cầu có cả một đại dương khác, một cái đuôi cá bạc đang vẫy đuôi vòng vòng trước mắt mình khiến đôi mắt cậu không thể thoát khỏi nó. Được một lúc, cậu có cảm giác càng ngày càng không ổn, lắc mạnh đầu, cố gắng tỉnh táo. Khi định trả viên ngọc lại chỗ cũ cậu nhận ra rằng quả cầu nước đã vỡ ngay lúc cậu nhấc viên ngọc ra rồi. Ôn Lỗi hốt hoảng không biết làm sao cả, tiếng bước chân tấp nập tới gần, lần này xem ra sẽ không phải là chỉ bắt nhốt thôi đâu.
Ôn Lỗi theo những người lính gác đi khắp nơi bên trong lâu đài vừa cố gắng ghi nhớ từng vị trí mà mình đã đi qua vừa cố gắng nghe bọn họ nói chuyện.
Ôn Lỗi đẩy mình lên bờ một cách nặng nhọc, nằm duỗi thẳng người ra lúc này trái tim cậu mới có cảm giác bình ổn, cậu cần nghỉ ngơi một chút trước khi tiếp tục. Cậu phải tìm cách đưa đồng đội và pháp sư A Nan Đà ra ngoài. Ôn Lỗi xoay đầu nhìn vào bàn tay trái của mình chạy lâu như vậy không ngờ cậu vẫn nắm chặt nó - viên ngọc trai kỳ lạ.
Ôn Lỗi đập mạnh cả người xuống đất khiến cậu có chút choàng váng nhưng mà việc may mắn thoát ra khỏi bên trong đất gặp được không khí khiến cậu phần nào quên đi cơn đau từ phần hông mang đến. Lúc này, cậu lê lết dưới đất, điều duy nhất cố gắng làm bây giờ chính là hít lấy không khí cuối cùng cũng xuất hiện xung quanh mình, cũng suýt bị sặc mất mấy lần nhưng cuối cùng cậu cũng đã thở được.
Mấy tiếng nước bắn lại vang lên có mấy tên lính bơi xuống, ngay khi vừa chạm vào nước làn váy dài của họ dần dần xoắn vào nhau bám chặt lấy chân họ hoá thành đuôi cá, không mất bao lâu họ đã bắt kịp Ôn Lỗi.
Đám lính nhanh chóng lấp đầy hang chúng chĩa giáo xung quanh nhưng bọn họ lại chẳng thấy ai cả. Còn chẳng thấy Ôn Lỗi đang đứng ở ngay trước mũi giáo của họ cố gắng giải thích rằng mình không hề cố ý làm vỡ mất quả cầu nước nhưng chẳng ai thèm để ý cậu cả. Ngọn giáo xuyên thấu cả người Ôn Lỗi, há hốc miệng, cậu không hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa. Vậy là cậu vô hình không những vô hình mà còn bị xuyên thấu như một bóng ma. Cậu nghĩ có khi mình đang nằm mơ rồi. Nhưng khi cậu véo vào tay mình thì sự đau đớn nói cho cậu biết mình hoàn toàn không hề nằm mơ.
Cái hang này rộng rãi và sáng sủa không hề tối tăm như cái hang mà Ôn Lỗi bị nhốt. Nhưng nó sáng sủa hoàn toàn không phải bởi vì ánh sáng từ những dòng nước phát sáng như là lúc họ từng thấy ở sảnh đường. Mà là từ quả cầu nước cùng với đống châu báu quý giá nằm xung quanh nó.
Ở dưới nước là một cuộc vận lộn vô cùng khó nhọc đối với loài người như Ôn Lỗi nhưng đối với nhân ngư, bọn họ còn nhanh gấp mấy lần so với việc chạy trên đất liền. Nhưng khi họ cứ ngỡ rằng họ sắp bắt được tên chạy trốn đó thì một dòng nước mạnh tạt vào người họ kéo họ ra xa, cứ như vậy kẻ đó m·ất t·ích ngay trước mũi họ.
“Thật sao? Đó là một tội lớn.” Tên lính đó cao giọng hỏi.
“Cũng có thể nhưng ai cũng biết Lệ Huyền đại nhân không phải là người dễ dàng chịu bắt mất đi, ngươi có biết lý do ngài ấy tại sao ngài ấy lại bị nhốt lại ở đây không?"
Tiếng nước bắn mạnh, cậu rơi xuống sông vùng vẫy trong dòng nước một lúc. Ôn Lỗi không dám nổi mình lên chỉ có thể nín thở quyết định bơi đi trong dòng sông. Ôn Lỗi không rõ mình đã bơi bao lâu cậu chỉ biết là hiện tại thật sự muốn nổi lên nhưng cả người cậu nặng trĩu như thể có người nào đó đang ép thân thể của cậu xuống không để cậu bơi lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Lỗi mải nghe họ nói chuyện nên không để ý rằng quả cầu trong tay cậu đã thôi phát sáng, giây phút ánh sáng lụi tắt thân thể cậu dần dần trở lại với trạng thái bình thường nhưng chính cậu cũng không chú ý đến. Cậu cứ tiếp tục đi đằng sau họ cho tới khi tới cổng vào của lâu đài. Hai tên lính gác thấy cậu ung dung đi qua mặt họ.
Vàng, bạc, ngọc còn có cả kim cương toàn những thứ báu vật quý hiếm mà cậu chưa từng được nhìn thấy trong đời. Kể cả trong quả cầu nước nằm trên bệ đá cũng có một viên ngọc trai to tròn, cả đời này Ôn Lỗi cũng chưa từng thấy viên ngọc nào mà to và đẹp như vậy. Điều duy nhất trái ngược với căn phòng có lẽ là đống sách nằm cạnh bệ đá. Đa phần là sách truyện cho trẻ con còn lại là vài cuốn sách được chắp vá thô thiển, chữ viết bên trong vô cùng kỳ quái Ôn Lỗi hoàn toàn không thể hiểu được ngôn ngữ được viết trong này. Từ đống sách cũ đó rơi ra một cuốn sách được làm bằng gỗ bọc trong một cái màng mỏng trong suốt có thể nhìn rõ từng chữ được được khắc bên trong. Và đương nhiên cậu vẫn không hiểu được chữ viết bên trong đó.
“Nhỏ giọng thôi cẩn thận mấy tên khác nghe thấy họ sẽ tố cáo anh đó. Nên biết rằng vương tử Khải Nhiên sẽ không để yên nếu có kẻ nào dám nói xấu em gái của ngài ấy như vậy.”
Thành công nổi lên trên mặt nước, cuối cùng Ôn Lỗi lại cảm nhận được không khí một lần nữa. Dòng nước bất ngờ xuất hiện đẩy anh vào một cái hang, Ôn Lỗi đã dùng hết sức bình sinh của mình để bơi cũng may đây không phải một cái hang cụt và họ cũng không còn đuổi theo nữa nếu không anh thật sự đã c·hết đ·uối mất rồi.
“Nghe nói, ngài ấy đã tẩu hoả nhập ma biến thành tiểu ác ma t·ấn c·ông các vị thần tại Thần Uyển.”
“Nấm sao?”
“Hay thật đó, vừa thoát c·hết lại bị chui tọt vào một cái hang khác rồi. Mà vừa nãy hình như còn nghe thấy tiếng hét lên của ai đó. Ảo giác chăng?” Ôn Lỗi tự hỏi.
“Trốn ở dưới nước, đúng là ngu ngốc.” Tiếng nói của họ rõ ràng vang lên ở dưới nước lọt vào tai Ôn Lỗi từng chữ.
Bùm!
Tên lính lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tên chạy trốn.” Lính gác cổng hét lên.
Cho tới tận khi người đó đi xa cô bé mới lại chui ra khỏi vỏ trứng. Phụng phịu nhìn vào cánh cửa đá đóng chặt một lúc cô bé mới chợt nhớ ra có “cây nấm" trên trần hang không biết nó còn ở đó hay không. Cô bé chạy lạch bạch tới chỗ đó ngước lên trần hang, vui mừng vì nó vẫn còn ở đó. Cô nghiên cứu một hồi “cây nấm" rồi nhìn xung quanh gãi đầu. Cô bé không tìm thấy thứ gì có thể khều nó xuống. Vậy là cô bé nhìn vào tay của mình, miệng nở ra một nụ cười tinh nghịch. Ngón tay chỉ lên “cây nấm" cô niệm một câu thần chú. Ngay lập tức “cây nấm” bị lôi tuột xuống dưới đất một cách bất ngờ vậy là con bé thất thanh kêu lên một tiếng sau đó lại một lần nữa chui tuột lại vào vỏ trứng.
“Lũ người đó vẫn còn giả vờ vô tội được nữa cơ chứ rõ ràng trong bọn chúng có một kẻ có ma thuật cao cường như vậy mới có thể thoát được pháp thuật của Thuỷ Tổ đại nhân, Lệ Huyền đại nhân nhất định là do kẻ đó bắt mất.” Ôn Lỗi tới gần hai người lính ở gần cậu nhất nghe họ nói chuyện.
Ôn Lỗi bị kẹt cứng không thể động đậy được, đất chỗ này cứng, ép chặt cả thân thể khiến cậu không những không động đẩy được mà đến cả nói cũng không nói được nên cậu không thể niệm chú giải thoát cho mình. Mà chính cậu cũng không chắc rằng câu thần chú mà cậu niệm ra rốt cuộc có hiệu nghiệm hay không nữa. Đột nhiên, tiếng gì đó khe khẽ lọt vào tai, điều này không khỏi khiến cậu lo sợ. Chẳng nhẽ có con trùng nào đó chui vào tai mình hay sao. Cậu lo sợ đến nhắm mắt lại nhưng không có cảm giác gì khác cái tiếng rầm rì đó vẫn ở bên tai thỉnh thoàng cậu cũng nghe thấy những từ hoàn chỉnh nhưng cậu cũng chỉ có thể an tâm chút đó không phải là côn trùng gì cả nhưng là cái gì đến cậu cũng không thể chắc chắn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùm! Bùm!Bùm!
Đúng vậy, cậu ngu ngốc thật sao lại quên mất bọn họ là người thuỷ tộc cơ chứ. Ôn Lỗi sợ hãi nhưng cũng đành cố gắng hết sức bơi bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
“Quả trứng m·ất t·ích rồi.” Một tên lính nói. “Nhất định là kẻ chạy trốn loài người đó đã lấy nó đi, mau đi tìm kiếm kẻ đó lại.”
Em bé ngước nhìn lên trên trần hang, đôi chân trần với những ngón chân mập mập đáng yêu nghịch ngợm cọ vào nhau, đôi mắt to tròn nghiêm túc nghiên cứu cái thứ mọc ở trên trần hang của nó.
Tốp lính đi đằng trước cậu cũng quay lại ngạc nhiên nhìn Ôn Lỗi. Ôn Lỗi chỉ vào mình hiểu ra phép thuật đã hết, cậu ngượng ngùng nở nụ cười. Ngay lập tức, đám lính nắm lấy giáo nhằm vào cậu mà đâm tới, Ôn Lỗi tránh người ra. Nhân cơ hội cậu nắm lấy đầu giáo của một tên lính, cậu giật mạnh một cái c·ướp lấy ngọn giáo trong tay hắn. Cậu linh hoạt tránh và đâm trở lại bọn họ, chẳng mấy chốc những người lính đã nằm sõng soài dưới mặt đất. Nhưng đâu có nghĩa là việc này đã kết thúc như vậy đâu. Từ bên trong hang càng đông người chạy ra hơn. Ôn Lỗi không kịp suy nghĩ thêm gì, cậu chạy thật nhanh vào bên trong rừng. Tiếng truy đuổi của binh lính ngay đằng sau mình khiến cậu không dám chậm lại bước chân chỉ còn cách chạy nhanh hơn. Cho tới tận khi, Ôn Lỗi chạy tới đường cùng, cậu đứng trên vách núi cao phía dưới là sông, Ôn Lỗi quay đầu lại tiếng của bọn lính đang ở rất gần rồi. Cậu lo lắng nhìn xung quanh không có một nơi nào để giấu mình cả. Vậy là cậu quyết định nhắm mắt hít một hơi dứt khoát nhảy xuống.
***
Khi đã bình ổn lại Ôn Lỗi nhận ra nơi này là một cái hang khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.