Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Bạch Nguyệt Quang Của Phu Quân Gi.ết Tới Nơi Rồi

Hồng Nhan Thệ: Do Ký Tình Nùng Hoạ My Thì

Chương 3: Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Chương 3


Ta nức nở mấy tiếng rồi quỳ rạp xuống đất bái lạy: “Con dâu thực sự có lỗi với Phương gia! Xin phụ thân, mẫu thân trách phạt!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phụ mẫu phu quân đưa mắt nhìn nhau, trông thấy giấy hòa ly thì vui mừng ra mặt, nhưng vẫn cố giả vờ lịch sự: “Uyển Vãn quá lời rồi. Ngươi thông tuệ, tinh tường đạo lý, hòa nhã với mọi người, còn thấu hiểu đại nghĩa nhường ấy, sao chúng ta trách phạt ngươi được?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hóa ra… nàng chính là Trịnh Thanh Vân.

Hắn không bỏ ta vì sợ phiền phức. Ngày nào ta còn, vị trí này sẽ không có người chiếm đoạt. Phương phu nhân của hắn sẽ mãi dành cho Trịnh Thanh Vân. Nay Thanh Vân cô nương đã trở lại, con rối như ta cũng nên biết thân biết phận rút lui thôi.

Còn ta chỉ ngơ ngác nhìn người nam nhân cũng đang thất thần ngắm nàng… chẳng phải Phương Tư Viễn đó sao? Thành thân bảy năm, ta chưa từng trông thấy vẻ si mê, dịu dàng của hắn như thế.

Lục Chi lớn lên bên ta, đối với ta nhất mực trung thành, lại là người thông minh lanh lợi. Chỉ vài ngày sau thành thân, nàng đã giúp ta tìm ra khúc mắc giữa Phương Tư Viễn và Trịnh Thanh Vân. Thêm vào đó, người nhà họ Phương cũng không thèm che giấu chủ tớ bọn ta, hiển nhiên chẳng sợ ta biết.

Gả cho Phương Tư Viễn bảy năm, ta chưa từng có khoảnh khắc nào vui vẻ đến vậy. Dường như mọi uất nghẹn trong lòng đều tan biến. Trời đất bao la, chờ ta tung hoành!

Còn ta, cô con gái độc nhất bởi xuất giá, nhờ có phu quân Phương Tư Viễn là công thần phá án, vậy mà bảo toàn được tính mạng.

Đối với nhà họ Phương mà nói, kết thân cùng Trịnh gia đồng nghĩa với việc kết thân với quyền quý, có thể giúp gia tộc hưng thịnh. Còn làm thông gia với Tạ gia ta lại như rước họa vào thân, ngàn cân treo sợi tóc. Phụ thân ta lúc bấy giờ ngoài mặt uy phong, nhưng từ lâu đã là cái gai trong mắt hoàng đế.

3.

Ta gả vào Phương gia, trưởng bối nhà họ chỉ tham dự hôn lễ cho phải phép, rồi sau đó ai về nhà nấy, không thèm liếc nhìn ta lấy một lần.

Ta bước nhanh trở lại lầu Xuân Nguyệt, cảm thấy bầu không khí ngột ngạt nay đã trong lành hơn.

Phụ mẫu phu quân trông thấy ta, hiển nhiên phớt lờ, xem như ta không tồn tại. Bao nhiêu năm qua, ta cũng đã quen rồi.

Ta ngoảnh đầu ngắt lời nàng, khẽ cau mày: “Sao lại gọi phu nhân? Ta đã không còn là phu nhân của Phương Tư Viễn. Từ nay về sau gọi ta là tiểu thư!”

Ta khẽ đội mũ trùm, xoay người, dắt ngựa về hướng cổng thành.

Nhưng vì làm quan mà phải thuyên chuyển nhiều nơi. Ông ta không muốn cô con gái nhỏ yếu ớt, bệnh tật của mình chịu khổ, nên đã gửi gắm cho bằng hữu tốt Phương gia. Thế là Trịnh Thanh Vân cùng con trai độc nhất Phương Tư Viễn của Phương gia lớn lên bên nhau.

Ta không vòng vo mà lấy giấy hòa ly đã chuẩn bị sẵn ra, vờ khóc lóc: “Phụ thân, mẫu thân. Con dâu biết những năm qua phu quân bảo vệ ta chu toàn, Phương gia đối xử với ta không tệ. Con gái tội thần được gả vào Phương phủ thực sự là phúc phận của ta. Chỉ là ta kém cỏi, không giúp được gì cho tương lai phu quân, càng không để lại m á u m ủ cho Phương gia. Lòng ta hổ thẹn khôn nguôi, đêm đêm trằn trọc mất ngủ.”

“Con dâu bạo gan, xin phụ thân, mẫu thân làm chủ, nói với bên ngoài rằng ta một lòng hướng đạo, muốn vào núi sâu tu hành. Được Phương gia chăm sóc nhiều năm, ta không dám tiếp tục trở thành gánh nặng. Nếu hai người cho phép, ta sẽ cùng nha hoàn Lục Chi tự rời phủ, từ nay về sau không trở lại Vân Châu, không gây thêm phiền phức cho phu quân nữa.”

Đi ngang qua một quán trà, ta vô tình quét mắt, lại trông thấy một cô nương vận đồ tím vừa hạ mũ che, lộ ra khuôn mặt như tạc, mày rậm tựa núi xa, mắt chất chứa nhu tình. Chỉ là hơi yếu nhược, sắc môi nhợt nhạt đôi chút, cả người mang mấy phần bệnh tật. Bàn tay cạnh bên đưa chung trà tới, nàng cười nhẹ đón lấy. Nháy mắt, vạn vật thất sắc, chỉ còn lại nụ cười say đắm của nàng.

Ta vươn thẳng người, vẫn giữ tư thế quỳ, mắt ngấn lệ nhìn bọn họ: “Phụ thân, mẫu thân, thật ra ta đã nhắc chuyện này với phu quân vài ngày trước. Nhưng hôm sau chàng lại đi Bình Hầu phủ. Ta biết chàng trọng tình trọng nghĩa, vô cùng xem trọng thể diện, không thể làm ra loại chuyện bỏ thê. Nay ta chủ động xin hòa ly, có truyền ra ngoài cũng là ta muốn bỏ chàng… Chàng chắc chắn vì sĩ diện nên mới do dự không quyết.”

Dù gì thường ngày ta chỉ ở trong lầu Xuân Nguyệt của ta, không thường lui tới với họ, cư xử cho đúng lễ nghĩa là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bọn họ mong đợi ngày này lâu rồi, ta cũng thế.

Chương 3: Chương 3

Dường như có ánh mắt lướt qua từ phía sau, ta mặc kệ. Sắp rời khỏi Vân Châu rồi, còn gì quan tâm nữa đâu?

Phụ mẫu phu quân không biết ta đang ầm ĩ chuyện gì, không dám tùy tiện đối đáp mà chỉ vểnh tai lên nghe.

Ta im lặng, chợt thấy thanh thản.

Quả nhiên, ba năm sau, phụ thân ta bị tịch biên tài sản vì tội cậy quyền, đề bạt bằng hữu, bà con làm quan và có quan hệ sâu với hoàng tử.

Từ biệt lần này, ta cùng hắn không còn liên can tới nhau nữa.

Phương Tư Viễn lấy con gái tội thần, thực sự đã phá hỏng danh tiếng Phương gia. Rất nhiều đồng môn, bằng hữu, trưởng bối trong nhà nói thẳng cũng có, bóng gió cũng có, giục hắn bỏ ta, cưới thê mới, nhưng hắn không nói một lời. Ta vẫn là Phương phu nhân, hắn vẫn không nạp thiếp.

Từ đấy, người nhà họ Phương càng ghét ta hơn.

Lục Chi theo sau ta liên tục gọi: “Phu nhân, người nghĩ kỹ chưa? Chuyện này…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy, phụ mẫu phu quân mắt sáng rỡ, cuối cùng lộ ra vẻ tươi cười. Ta liền biết, hòa ly lần này coi như êm đẹp.

Lúc ta cùng Lục Chi xuất thành đã thay nam trang, đội mũ che mặt và mua hai con ngựa. Lục Chi sợ ta đói dọc đường nên đã đi khắp các cửa hàng trong thành mua đủ thứ đồ, suýt chút đè c h ế t cả ngựa. Chúng ta cưỡi không xong, đành dắt ngựa bộ hành. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở đây có một rổ Pandas

Với vẻ đẹp tuyệt tần này, chẳng trách phu quân ta lưu luyến bao năm.

Ai ngờ, ta giữa đường xuất hiện, chia rẽ lương duyên, c ắ t lìa dây tơ hồng của bọn họ, cũng khiến cho hai nhà Trịnh Phương trở nên xa cách.

Hai người tâm đầu ý hợp, lớp trưởng bối cũng rất hài lòng, chuẩn bị khi Phương Tư Viễn bảng vàng đề danh sẽ kết thành thông gia.

Người đời đều nói hắn thật lòng thật dạ, chung tình biết bao. Chỉ có ta biết, hắn cùng ta xưa nay không chung giường, chớ nói đến phu thê tình thâm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Chương 3