Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44: Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Chương 44


"Anh uống chút nước ấm trước đi, đứng lâu như vậy dễ cảm lạnh lắm."

Khi đưa cô đến trước cổng trường, anh bất ngờ tiến lên rồi ôm chặt lấy cô, dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng nhịp tim của cả hai lại không hẹn mà cùng đập nhanh như nổi trống.

"Phòng đun hơi của các anh ở đâu vậy? Sao anh đi lâu thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Diên cười ngượng ngùng, cân nhắc về cách thực hiện ý tưởng này. (đọc tại Qidian-VP.com)

So với khổ không nói nổi trước kia, hôm nay Lý Thụ cứ mãi cười ha hả, ánh mắt nhìn cô cũng thêm phần tôn trọng.

Một chặng đường dài hơn một giờ đồng hồ, với Phó Mặc Bạch mà nói lại trôi qua như một cái chớp mắt.

Hai người nghe xong mỉm cười cảm ơn. Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, Tô Diên hỏi Đàm Lệ: "Cô nghĩ sao nếu ngoài việc làm bánh trôi hấp nhân đậu ra, chúng ta còn làm thêm những thứ khác? Gần đến Tết rồi, vào thời gian ngoài giờ học, chúng ta có thể luyện viết thư pháp, đến gần Tết âm lịch bán câu đối và chữ Phúc cũng có thể kiếm thêm tiền nhuận bút."

Một học sinh giơ tay hỏi: "Cô ơi, bây giờ còn đăng ký được không ạ?"

"Em không nghĩ vậy, anh đừng nói linh tinh."

"Tạm thời cô chưa nghĩ ra, nếu em có ý kiến hay, cũng có thể nói cho cô biết, cô và cô Đàm sẽ xem xét." Tô Diên nói.

Phó Mặc Bạch ngồi xuống bên mép giường, đặt đồ ăn theo thứ tự trước mặt cô, nhìn như gọn gàng ngăn nắp nhưng thực tế là đang cố gắng phớt lờ sự tồn tại của cô.

Khương Nguyên viết chữ khá xấu nên rất sầu. Sau giờ học, cô bé kéo cánh tay của Tô Diên, nũng nịu nói: "Cô ơi, ngoài việc viết chữ ra thì còn cách kiếm tiền nào khác không ạ? Em không giỏi ở mảng này lắm."

Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn sang, một luồng không khí lạnh ập vào trước mặt làm cô rùng mình.

"Được, chủ nhật anh sẽ đến sớm hơn chút."

Phó Mặc Bạch nhìn thấy tất cả, anh im lặng cảnh báo chính mình rằng không được làm cầm thú.

Tô Diên giật mình, lòng cảm thấy ấm áp bởi sự ân cần của anh, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Không thể không nói anh đúng là một người cần mẫn."

Tô Diên nhìn cô bé, cười trả lời: "Dĩ nhiên là được, nhưng em phải thảo luận với gia đình trước rồi mới ký tên vào giấy đồng ý đấy."

Điều này thực sự tốt hơn nhiều so với việc lén lút bán trứng trên chợ đen.

"Được!"

Hai mắt Đàm Lệ lập tức sáng ngời, cảm thấy ý tưởng này không tệ!

Bữa cơm này, mỗi người đều mang theo những suy tư riêng mà ăn xong.

Người đàn ông nhìn xuống, không nhịn được nhìn vào đôi môi cô, hầu kết khẽ trượt lên xuống. Bàn tay đang nắm lấy nhau của họ cũng vô thức tăng thêm chút lực.

Mười phút sau, họ gõ cửa văn phòng hiệu trưởng, như dự đoán, hiệu trưởng cũng rất vui vẻ, khi nghe nói là nhà ăn quân đội mua sắm, nụ cười trên mặt ông ấy càng tươi hơn.

Chẳng lẽ anh cũng nghĩ như thế?

Dường như chỉ có cách này, mới có thể dập tắt con thú trong lòng anh.

Anh lại đứng lên, không chờ cô phản ứng gì đã nhanh chóng cầm phích nước nóng nặng nề ra khỏi phòng.

Nghĩ rằng còn phải về trường nên Tô Diên không ở lại lâu. Trên đường trở về, Phó Mặc Bạch có hơi tiếc nuối: "Chủ nhật tuần sau anh sẽ đến thăm em, có món gì em muốn ăn không?"

Phó Mặc Bạch không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xách theo phích nước nóng đến gần: "Anh vừa gặp một người quen, trò chuyện vài câu."

Chương 44: Chương 44

Phó Mặc Bạch theo sau sau lưng cô, không nói gì.

"Hở, được." Cô dùng sức gật đầu để che giấu sự hoang mang trong lòng.

Tô Diên cười đồng ý, cùng Lý Thụ rời khỏi trường, trong thời gian này họ vẫn luôn đi cùng nhau.

Đàm Lệ mở to hai mắt nhìn vào đống tiền trong tay cô, cũng rất phấn khích: "Người yêu của cô thực sự là một người tốt, nếu không có anh ấy, cũng không biết bao lâu số bánh trôi hấp nhân đậu đó của chúng ta mới bán hết được."

Ngoài ra, trong phòng còn có một chiếc bàn và một kệ sách, mọi thứ được sắp xếp rất sạch sẽ.

"Cô giáo, em thay em gái của em gửi lời cảm ơn tới cô và cô Tần, nếu không có hai cô thì có lẽ đứa em trong bụng mẹ em bị suy dinh dưỡng rồi."

"Các cô làm tốt lắm, không chỉ giúp trường học cải thiện điều kiện quản lý mà còn giúp đỡ được nhiều học sinh vượt qua khó khăn trong cuộc sống. Nếu sau này gặp phải bất kỳ vấn đề gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ hỗ trợ mọi người hết mình trong khả năng của mình."

Tưởng tượng đến hình ảnh đó, Tô Diên mím chặt môi, trong lòng rối bời không chịu nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày hôm sau.

Tô Diên thoáng nhìn anh, âm thầm cười trộm.

Bàn làm việc sát bên giường đơn, cô do dự một chút vẫn không dám ngồi lên giường, bèn ngồi trên ghế, giả vờ như không có gì xảy ra nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy anh đứng thẳng ở đó, Tô Diên tức giận trừng anh một cái, cất giọng không vui: "Làm phiền tránh ra một chút, em muốn mở cửa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Diên cắm chìa khóa vào, mở cửa ra. Thứ đầu tiên hiện ra trước mắt là một chiếc giường đơn gọn gàng, chăn màu xanh lục được xếp ngăn nắp như khối đậu hủ, tựa như chính chủ nhân của nó, cực kỳ gọn gàng.

Tô Diên chờ đợi một lúc, không thấy ai trả lời, không nhịn được quay đầu hỏi: "Anh đang nghĩ gì đó?"

Khi nhận được tiền, Lý Thụ rất vui vẻ: "Cảm ơn hai cô giáo!"

Những học sinh khác không tham gia hoạt động vừa học vừa làm đều hâm mộ và hối hận vì đã không đăng ký tham gia ngay từ đầu.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, thò vào túi áo khoác của người đàn ông. Vì túi rất sâu, cô mất một thời gian s* s**ng mới lấy ra được chìa khóa.

Trong giờ ngữ văn, Tô Diên tổ chức một cuộc họp ngắn với cả lớp.

"Không có, chỉ cần anh đến là được."

Trước đây, cô đã không chỉ một lần bắt gặp anh trai và chị dâu ôm lấy nhau tình chàng ý thiếp.

Ngay khi cô ngừng thở sẵn sàng tránh né, cuối cùng người đàn ông cất giọng khàn khàn: "Chúng ta ăn cơm thôi."

Sự ám muội mơ hồ dần chảy tràn giữa họ, như thể nếu bất cẩn một chút thôi thì mọi thứ cũng sẽ bùng phát...

Phó Mặc Bạch lúng túng nhích chân, đôi tai ửng hồng.

"Đi thôi, trước hết chúng ta đi tìm hiệu trưởng, sau đó sẽ tổ chức một cuộc họp với các học sinh, nếu doanh số bán hàng tăng lên, chúng ta sẽ cần thêm nhân sự."

Khi trở về trường, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đầu tiên tìm đến Đàm Lệ, đưa ra toàn bộ thu nhập của ngày hôm nay, hào hứng chia sẻ với đối phương tin tức tốt này. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ừm." Anh đổ nước rót vào ly trà, vành tai ửng đỏ.

"Cô Tô, cô thật thông minh. Học sinh có một cô giáo tốt như cô là điều may mắn."

"Em ăn trước đi, anh đi pha nước ấm."

Sau khi chia tiền xong, Tô Diên nhắc đến việc viết câu đối xuân. Hai học sinh trong lớp biết viết bút lông tỏ ra rất hứng thú, lắng nghe rất kỹ, không ngờ rằng một ngày nào đó việc viết chữ cũng có thể kiếm được tiền.

Trường không có môn thư pháp, hầu hết mọi người đều không biết viết, chữ viết bằng bút lông không thể viết đẹp trong một sớm một chiều, cô đều nghị mọi người luyện tập chữ "Phúc" cho đẹp trước.

Người đàn ông nghe điều này, như thể ăn phải kẹo ngọt, khóe miệng không kiềm được nhếch lên.

Tô Diên gật đầu đồng tình, cũng cảm thấy Phó Mặc Bạch vô cùng tốt.

Cô nghĩ rằng sẽ đợi anh quay lại để cùng nhau ăn, kết quả là đợi mãi... Đợi khoảng chừng hơn hai mươi phút mới thấy anh quay lại.

Những người khác thấy vậy, cũng bắt đầu nảy ra ý định thuyết phục gia đình.

Hai người họ, mỗi người mang theo những tâm tư riêng đi đến bàn làm việc. Anh đặt cà mèn lên bàn, Tô Diên nhân cơ hội đỏ mặt rút tay về. Lần này anh cũng hợp tác, nhẹ nhàng buông ra.

Ánh mắt nóng hổi của anh khiến cô cũng nóng lên một chút, dường như nhận ra điều gì đó.

Khương Nguyên thường có khá nhiều ý tưởng, nhưng lúc này cô bé cảm thấy hơi bí: "Vậy để em về nhà suy nghĩ, chắc chắn sẽ nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời!"

Cảm nhận hơi thở mát lạnh của anh, Tô Diên e thẹn gật đầu.

Cô bé nhanh chóng gật đầu, vô cùng vui sướng.

Trước hết là chia tiền kiếm được ngày hôm qua cho mười lăm người, mặc dù không nhiều, nhưng lại là một trải nghiệm đầy ấn tượng.

Cô bước từ từ vào trong, đôi mắt tràn đầy sự tò mò.

Tô Diên không nghi ngờ gì, nhẹ nhàng kéo tay áo anh, ý bảo anh ngồi xuống ăn cơm. Lúc này cô mới nhận ra tay áo của anh lạnh buốt, chắc là đã đứng bên ngoài lâu rồi.

"Diên Diên, chờ anh đến tìm em."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44: Chương 44