Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62: Chương 62

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Chương 62


Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của anh ở gần, Tô Diên mở to mắt, không dám nhúc nhích, cho đến khi anh hôn lên môi cô, cô mới vô thức nhắm mắt lại.

Tô Diên do dự một chút, trả lời: "Chưa ngủ, anh tắt đèn đi, trong phòng sáng quá."

*

Thấy cách cư xử quyết đoán và dứt khoát của bà ấy, Tô Kiến Quốc hận đến mức nghiến răng.

Tô Diên mở đôi mắt nhập nhèm, cảm thấy toàn thân bủn rủn như bị nghiền nát vậy, không chỗ nào thoải mái.

Phó Mặc Bạch chậm rãi tiến lại gần, nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên.

Đến khi anh vào, Tô Diên đã tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt. Nhìn dáng vẻ này của cô, anh chỉ cảm thấy những vòng chạy vừa rồi đều uổng công cả...

Thấy cô đã thức dậy, Phó Mặc Bạch ló đầu ra khỏi bếp, khóe miệng nở nụ cười: "Có món thịt ướp chiên xù và củ cải hầm em thích nhất đấy, rửa tay đi, chúng ta ăn bây giờ luôn."

Cho đến khi trời dần sáng, cơn gió đêm mới dịu đi đôi chút.

Người đàn ông nao nao, rồi cười khẽ: "Còn đau không?"

Từ sau khi được thăng chức, không ai dám nói chuyện với ông ta như vậy, kể cả Trương Lan Quyên. Tô Kiến Quốc nhíu mày, không vội rời đi.

Sau một ngày vất vả, Tô Diên và Phó Mặc Bạch cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi.

"Tim bà sao rồi? Đỡ hơn rồi chứ?"

Vừa nói xong, mọi người đều có biểu cảm khác nhau.

Không biết bao lâu trôi qua, trong căn phòng yên tĩnh, anh khẽ áp môi vào tai cô, cất giọng khàn khàn hỏi: "Đây là cái gì? Sao khó tháo thế này?"

"Em muốn ngủ thêm một lúc nữa, anh đừng quấy rầy em."

Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, gắp cho cô hai miếng thịt ướp chiên xù, sau đó múc cho cô một bát canh củ cải, giải thích: "Có hai món là mang từ nhà ăn về, còn bốn món kia là do anh nấu, hôm qua em vất vả rồi, cần phải bồi bổ lại sức."

Diệp Khiết nhìn thẳng vào mắt ông ta, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Đến Cáp Nhĩ Tân thì sao? Tôi thích đến Cáp Nhĩ Tân đấy, ông làm gì được tôi?"

Trong nhà, Tô Diên mệt mỏi vô cùng, cũng buồn ngủ vô cùng, cả người nhũn ra chỉ muốn nằm đó mà ngủ.

Phó Mặc Bạch mỉm cười bất đắc dĩ, ngay sau đó, đến cả hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.

Tô Diên rất ảo não, chạm trán vào n.g.ự.c anh, nhẹ nhàng va vào vài cái, cuối cùng thuyết phục bản thân nhắm mắt lại, hoàn toàn bỏ cuộc.

Tô Kiến Quốc im lặng vài giây, hỏi: "Người đàn ông đang ở bên cạnh bà là ai? Bà sắp tái hôn rồi à?"

Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra tối nay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Diên ửng đỏ, có chút căng thẳng.

Cô cởi bỏ quần áo, ngồi vào thùng gỗ đang bốc hơi nước nóng, phần da thịt lộ ra trắng nõn như tuyết.

"Khá hơn rồi, giờ lại nhảy nhót bình thường đây." Diệp Khiết chống nạnh, cố ý chọc tức ông ta.

"..." Lúc này Dương Hiểu Hồng mới phản ứng lại, chỉ muốn tìm một chỗ để chui vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô th* d*c, nhẹ nhàng đáp: "Đó là đồ nhỏ cô Đàm tặng cho em, hình như là hàng Hồng Kông."

Một giấc này, cả hai ngủ đến gần trưa mới tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng rõ.

Tô Diên ngáp một cái, lơ mơ hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Sau một đêm mệt mỏi và một ngày đói lả, cô cảm thấy mình có thể ăn cả một con bò, vì vậy đứng dậy khỏi giường, lưng vẫn hơi đau.

Đã quen với tính khí xấu của bà ấy, Tô Kiến Quốc không giận dữ: "Bệnh của Diễm Ninh vừa mới có chút khả quan, tôi sợ các người lại dọa cô ấy sợ, bà không thể nói chuyện với tôi một cách bình thường được à?"

Được cô nhắc nhở, Phó Mặc Bạch lấy lại tinh thần, nhanh chóng bước vào phòng bên cạnh, dùng nước ấm cô vừa dùng xối qua người.

"..."

Bọn họ không nghĩ nhiều mới là lạ!

"Còn!" Tô Diên nhẹ nhàng níu lấy bờ n.g.ự.c cứng rắn của anh, nhưng chẳng có sức chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Tình không nhịn được cười ha ha, má Tô Diên đỏ bừng, Phó Mặc Bạch bình tĩnh nói: "Xin lỗi, từ hôm nay trở đi, cô ấy chỉ có thể ngủ với tôi, không thể chen chúc chật chội với cô được."

"Phó Mặc Bạch, em hận anh." Giọng cô mềm như bông, không có chút uy h.i.ế.p nào.

Cuối cùng Tô Diên không chống lại được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ say. Phó Mặc Bạch nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhìn chăm chú một lúc lâu, rồi cũng dần chìm vào mộng đẹp...

"Xin lỗi, tôi quên mất chuyện này."

Cảm giác mềm ấm như có dòng điện nhẹ nhàng chạy qua. Đôi môi đỏ mở ra, anh ngang ngược tràn vào, không cho cô chút cơ hội th* d*c.

"Ông im đi, đừng nhắc lại chuyện cũ. Còn nữa, đừng ở đây mà lo lắng lung tung, lo cho bản thân mình là được."

Nghe cô nói thế, Phó Mặc Bạch không những không tắt đèn mà còn nhanh chóng leo lên giường, ngay giây sau đã ôm cô vào lòng, chứa đựng chút sức lực.

Người nhà họ Tô không nói khi nào sẽ rời khỏi Đông Bắc, họ cũng không hỏi.

Kìm nén d*c v*ng muốn đẩy cửa xông vào, anh quay lưng rời đi, chạy vòng quanh sân mười vòng rồi mới vào nhà.

Cô quay lưng về phía anh, hiện ra cần cổ trắng nõn.

Diệp Khiết không muốn nói nhảm với ông ta, quay lưng bỏ đi.

"Anh đang làm gì đấy? Thơm quá đi."

Phó Mặc Bạch nhẹ nhàng v**t v* mái tóc dài của cô, trấn an: "Anh đã nói với Khâu Dã rồi, cậu ta sẽ dẫn mọi người đi chơi, chi phí chúng ta sẽ trả. Đừng lo, không ai sẽ nghĩ nhiều đâu."

Phó Mặc Bạch cúi đầu nhìn lại, đồng tử hơi co lại bị lung lay một chút, cuối cùng cũng mất đi chút kiên nhẫn cuối cùng.

Thấy ông ta cứ mãi thăm dò, Diệp Khiết hoàn toàn nổi giận: "Tôi có gì để nói với ông? Rốt cuộc ông gọi tôi có việc quan trọng nào không? Không có thì mau cút đi, đừng ở đây chướng mắt tôi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe bà ấy chính miệng thừa nhận, trong lòng Tô Kiến Quốc rất khó chịu: "Ông ta không xứng với bà. Nếu như không phải vì bà quyết định ly hôn, chúng ta cũng không đến nông nỗi này."

Tô Diên lặng lẽ quan sát từng động tác của anh, rất hài lòng với biểu hiện của anh. Sau khi ngồi xuống, cô nhìn quanh, trên bàn có sáu món ăn, cô không nhịn được mà thốt lên đầy ngạc nhiên: "Chỉ có mình chúng ta ăn, anh làm nhiều món thế làm gì?"

Thật là quá xấu hổ!

Khi anh vào nhà lại, Tô Diên đã cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra một đùm nhỏ. Mái tóc đen dài như thác nước, rơi xuống tận eo.

Ngoài cửa sổ, đóa mai đỏ run rẩy, cơn gió lạnh thổi mạnh khiến cành cây khua lạo xạo, vào đêm khuya, càng như muốn bẻ gãy cành.

Phó Mặc Bạch múc cho cô một bát cơm trắng đầy ắp, rồi bê ghế lại để cô ngồi.

Tô Diên bị anh nhìn chằm chằm đến mức hơi không tự nhiên, vì thế giả vờ bình tĩnh nói: "Anh nhìn cái gì đó? Mau đi tắm đi!"

Có Khâu Dã ở đây, Phó Mặc Bạch rất yên tâm. Vậy là dắt tay Tô Diên, lại đi chào tạm biệt người nhà họ Tô.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, cô cựa mình trong vòng tay anh, tìm một tư thế thoải mái, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng chứa ý cười kia.

Người đàn ông đun nước ấm, rót vào thùng gỗ bên lò sưởi để cô tắm rửa.

"Đúng, một giờ chiều."

Người đàn ông ôm cô chặt trong lòng, đã ăn thịt biết mùi. Nhưng anh cũng biết cô đã kiệt sức nên không tiếp tục hành hạ cô nữa: "Em cứ ngủ đi, anh sẽ ở bên em."

Nghe vậy, Tô Diên trợn tròn mắt, kinh ngạc không thôi, giọng cũng theo đó mà cao lên đôi chút: "Hôm nay em có hẹn với mấy người Thầm Tình mà, giờ phải làm sao đây? Sao anh không gọi em dậy?"

Thấy cô ấy ngốc nghếch đáng yêu như vậy, Khâu Dã càng thêm xao động, vội vàng lên tiếng làm dịu không khí: "Tối nay là đêm tân hôn, hai người nhanh về đi. Ở đây có tôi là được, đảm bảo sẽ chăm sóc mọi người chu đáo cho hai người."

Bà ấy nhướng mày nhìn ông ta, chỉ thấy buồn cười: "Đúng, sắp rồi. Sao, còn muốn lấy lại vài tệ bạc kia à?"

"Một giờ."

Chương 62: Chương 62 (đọc tại Qidian-VP.com)

Phó Mặc Bạch đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng nước "ào ào", cổ họng vô thức di chuyển.

"Em dậy rồi?"

Về chiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho đến khi đứng bên cạnh cô, anh mới nhẹ nhàng hỏi: "Em ngủ rồi à?"

Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì bên ngoài đã xám xịt. Mùi thịt thơm lan tỏa khắp nhà, Tô Diên hít một hơi, cuối cùng cũng tỉnh táo.

"Á?" Cô dừng lại, phản ứng hơi chậm: "Là một giờ chiều ấy à?"

Phó Mặc Bạch nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, mười ngón tay đan nhau, dịu dàng dỗ dành: "Anh sai rồi, em muốn ăn gì? Anh đi nấu cho em."

Lúc này, Tô Kiến Quốc đang giữ chân Diệp Khiết, nhíu mày hỏi: "Ngày mùng một Tết, sao bà và Diên Diên lại đến Cáp Nhĩ Tân?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Chương 62