Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Đại Tiểu Thư Ngạo Mạn
Mọi người nhanh chóng dạt ra hai bên, để dành một con đường lớn ở giữa, vừa chứng kiến cảnh vừa rồi, mọi người nhất quyết không muốn đụng phải đại sát tinh này.
- Đây là ngự khí thuật, hắn là Đại tông sư.
Soạt.
Chỉ thấy Phúc lão đứng sau lưng tiến lên một chút, nhỏ giọng nói.
Chỉ thấy, tên tông sư kia đang kinh ngạc nhìn Phúc lão, chưa kịp hoàn hồn, đã bị một kiếm bêu đầu, c·hết ngay tức khắc, tông sư cùng Đại tông sư khoảng cách quả nhiên không thể đo đếm.
Sau lưng nàng, đứng một lão giả râu tóc bạc trắng, lưng hơi khom, toàn thân hiện ra một khí tức của hạ nhân, không cần đoán cũng biết, tên dập đầu kia là tên tông sư xấu số, mỹ nhân kia là đại tiểu thư, còn lão giả chắc là hộ vệ.
Tiện tay chém c·hết mấy con dã thú trợ hứng, Tần Trạch lại lên đường trở về Hoàng Đô.
Trước mắt hắn, mọi người đứng thành một vòng tròn, chính giữa có ba người hai nam một nữ, một tên nam tử thì đang dập đầu liên tục, trong miệng không ngừng cầu xin, trước mặt hắn, là một thiếu nữ một thân thanh y, mái tóc đen dài, khuôn mặt tú lệ, đích xác là một mỹ nhân.
- Tiểu thư, trong Hoàng Đô không nên g·iết người bừa bãi, hơn nữa, làm vậy mất phủ Đại tướng quân uy danh, nếu Đại tướng quân biết được..
Tần Trạch hỏi thử một vị thanh niên nam tử đang hóng chuyện bên cạnh.
Nhưng khi đến Luyện Huyết Đường, Tần Trạch kinh ngạc, trước mắt hắn là một đống người đông nghìn nghịt, chen hết đoạn đường trước cửa Luyện Huyết Đường.
Trên đường không xảy ra biến cố gì nên chỉ gần tối, Tần Trạch đã về đến phía ngoài Hoàng Đô, Tần Trạch không chần chừ, hắn chạy thẳng đến Luyện Huyết Đường, tin tức chỉ khi nắm tới tay mới là chắc chắn.
- Chậc, chậc, ngươi biết nha, đại tiểu thư tính khí nóng nảy ngay lập tức nổi đoá, nàng yêu cầu tên tông sư kia phải quỳ xuống xin lỗi cũng như cắt hai chân tạ tội.
Tần Trạch lần theo đường cũ trở về, lúc trời tờ mờ sáng, hắn cũng đặt chân đến chân núi.
Nhưng đại tiểu thư căn bản không nghe, chỉ thấy nàng nổi giận quát lên.
- Vâng.
- Hừ, ngươi dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của ta, còn không mau xử lý hắn cho ta.
Phúc lão hơi nhíu mày một chút, nhưng nhanh chóng lại giãn ra, hắn cung kính cúi đầu đáp.
Nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ, riêng Đại tướng quân đã là Tôn giả, trong phủ có mấy Đại tông sư không gì lạ, cộng thêm hắn chỉ có một đứa con gái duy nhất nên dùng Đại tông sư làm hộ vệ cũng là bình thường.
Nửa đêm, Tần Trạch cuối cùng cũng đến đỉnh núi, trên đây phải nói lạnh thấu xương, hắn đã cố để bó đuốc lại gần mình, nhưng cũng không ấm hơn bao nhiêu, toàn thân hắn run lập cập, rốt cuộc không chỉ lạnh do tuyết mà còn lạnh một phần do đêm tối.
Tên kia giật mình, nhìn Tần Trạch một cái, rồi tỏ vẻ hiểu biết nói ra.
Tần Trạch nhẹ nhàng đưa tay chạm nhẹ một cái, nhưng hắn vừa chạm vào Băng Tâm Thảo thảo, nhưng ngay lập tức rụt tay lại, hắn chỉ cảm thấy một hơi lạnh kinh khủng truyền đến từ đầu ngón tay, gần như muốn đông lạnh hắn ngay tức khắc.
Lúc này, đại tiểu thư hình như đã mất kiên nhẫn, mọi người chỉ thấy sắc mặt nàng ngày càng không tốt, toàn thân như thể muốn nổ tung một dạng, nàng thở phì phò, sau đó hét lên.
Tần Trạch nhẹ tiến lại gần, hắn không dám bất cẩn, lo sợ không cẩn thận sẽ làm hỏng Băng Tâm Thảo, nhẹ rút trong túi ra một hộp ngọc nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Trạch nhíu mày, hắn nhẹ nhàng xé một mảnh vải dày bọc lên tay hắn, từ từ đưa lại gần, nhẹ nhàng kéo thân cây lên khỏi mặt tuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng trong khung cảnh đó, chính giữa khoảng trống này lại đứng đó một cây cỏ nhỏ, toàn thân lung linh, trong suốt, phát sáng ra một ánh sáng rực rỡ, thân cây khẽ lay động trong làn gió nhẹ, không sai vào đâu được, đây chắc chắn là Băng Tâm Thảo hắn cần tìm.
Chương 32: Đại Tiểu Thư Ngạo Mạn
Đỉnh núi là một khoảng trống nhỏ, được bao phủ bởi một lớp tuyết dày, xung quanh bị bao trùm bởi một màu đen kịt của màn đêm.
Ngay lập tức, một thanh kiếm bay lên sau lưng hắn, nhẹ nhàng phiêu phù bên cạnh Phúc lão, thấy cảnh này có người không nhịn được hô lên.
- Phúc lão, chém c·hết hắn.
- Haha, ngươi không biết? Lại đây, ta nói cho nghe.
Tần Trạch phối hợp đưa tai qua nghe thử, hắn chỉ nghe tên đó bắt đầu kể chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe hắn nói vậy, mọi người xung quanh không khỏi đồng cảm lên, tên này vừa nghe là biết thảm cỡ nào rồi, dù gì cũng không nên bức người khác đến tuyệt lộ a. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe đến đây, Tần Trạch cũng coi như hiểu mọi chuyện, hắn cảm tạ tên kia một tiếng, nhanh chóng len lỏi qua biển người, thò đầu ra nhìn về phía trước.
Tên tông sư kia ngay lập tức quá sợ hãi, hắn không dám cầu xin nữa, nhanh miệng kể lể.
- Hừ, một tên thấp kém như ngươi mà dám sỉ nhục bản tiểu thư, ta tha cho ngươi tội c·hết đã là rất rộng lượng, nếu ngươi còn dám ồn ào, thì không cần phải sống nữa.
- Tiểu thư minh xét, tiểu nhân chỉ là vô tình mạo phạm, mong ngài rộng lòng tha cho tiểu nhân, nhà tiểu nhân còn con nhỏ chưa khôn, mẹ già lẩm cẩm, vợ lại si đần, toàn gia chỉ trông chờ vào một mình tiểu nhân thôi, mong ngài tha cho tiểu nhân một đường sống a.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng không ai dám hé miệng nửa lời, thậm chí mấy người đứng phía trước ngay cả vẻ mặt cảm thương cũng không dám lộ ra, nói đùa, bọn hắn mà dám đồng tình một chút thôi, nói không chừng kẻ tiếp theo dập đầu chính là bọn hắn.
Ngay sau đó, chỉ thấy Phúc lão khép hờ mắt, tay phải nâng lên kẹp thành chỉ, chỉ thẳng lên trời.
Một thanh âm thanh lãnh vang lên, đại tiểu thư rõ ràng lộ rõ vẻ tức giận, nàng chỉ dùng một giọng khinh miệt nói ra.
Tần Trạch cũng rất hoảng hốt, hắn lần đầu tiên gặp người có bối cảnh lớn, tuy hắn từng nghĩ sẽ rất khoa trương nhưng không ngờ lại đến trình độ này, có Đại tông sư bảo hộ, trong Vạn Chân Hoàng Triều căn bản không lo.
- Cho nên a, nàng ta cực kỳ kiêu căng, căn bản không thèm để ý đến người khác, nghe nói, hôm nay nàng đến Luyện Huyết Đường tìm nhiệm vụ, nhưng không may một tên tông sư nào đó vô tình bay qua trên đầu nàng.
Từng luồng gió nhẹ thổi qua mang theo vài âm thanh vi vu, làm cho bó đuốc trong tay Tần Trạch bập bùng không ngừng, Tần Trạch run rẩy đưa mắt nhìn xung quanh.
- Huynh đệ, có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?
Tần Trạch nhìn hai người kia đi vào trong, hắn thầm quyết định, chờ hai người kia ra ngoài hẵng vào, hắn cũng không muốn tự dưng m·ất m·ạng.
Đặt Băng Tâm Thảo vào trong hộp ngọc, nhẹ đóng lại, hắn thở dài một hơi, cất kỹ hộp ngọc vào tay áo, Tần Trạch nhìn về dưới núi, xem ra lại thêm một đoá Tam Diệp Thảo tới tay.
Mọi người còn chưa hồi thần lại đã thấy Phúc lão phẩy tay một cái, thanh kiếm ngay lập tức phóng ra, vòng một vòng qua cổ của tên tông sư kia, rồi nhanh chóng bay về bên cạnh Phúc lão.
Mọi người nghe vậy lập tức sôi trào, Đại tông sư a, trong Hoàng Đô chỉ có mấy gia tộc lớn mới có, vậy mà phủ Đại tướng quân lại dùng làm hộ vệ, thủ bút thật lớn a.
Đang lúc tên tông sư kia dập đầu liên tục, đại tiểu thư hơi nhíu mày, lúc này nàng căn bản không thèm quan tâm mấy lời tên này nói, nàng chỉ biết, tên này dám bay qua đầu nàng, tên này phải chịu trừng phạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Haha, ngươi đoán xem, một tên tông sư sao lại chịu khuất nhục như vậy, nhưng hắn không dám làm gì a, một tên tông sư căn bản không chạm nổi phủ Đại tướng quân, hiện nay tên kia đang cầu xin tha thứ kìa.
- Ngươi biết Đại tướng quân không? Trong kia là đại tiểu thư của phủ Đại tướng quân, nghe nói nàng là con độc nhất của Đại tướng quân nên rất được nuông chiều, hiện nay, tuy mười tám tuổi mới tu luyện nhưng chỉ dùng năm tháng đã đột phá võ sư.
Ngừng chút, hắn lại nói tiếp.
Hộp ngọc này là hắn chuẩn bị từ lúc còn ở Hoàng Đô, do Băng Tâm Thảo không phải linh dược bình thường, nên cần bảo quản đặc biệt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng linh dược.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.