Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Lên Núi
Hai người trị thương một chút, cùng nhau hướng về toà thành Tần Trạch đang ở kia, họ cũng không biết Tần Trạch ở đây, Tần Trạch cũng không có nói với bọn họ.
Chính là Tần Trạch vừa đuổi đến, vừa đến nơi, hắn đã thấy Trình Kinh Quân chuẩn bị tự bạo, hai người này thì đứng đờ ra.
Tần Trạch ngơ ngác quay lại, chỉ tay vào bản thân tỏ ý xác định, thanh niên kia gật gật đầu, Tần Trạch vội vàng nói.
Thân thể Trình Kinh Quân bành trướng, có cảm giác như muốn nổ tung ngay bất cứ lúc nào.
Nghe vậy, Tần Trạch cau mày, xem ra phù này cũng không quá huyền diệu, cũng chỉ phong ấn mấy đạo công kích thôi, nhưng có còn hơn không, hân vui vẻ nhận lấy.
Tần Trạch đương nhiên sẽ không quá chú ý hai người, hắn còn phải quay về, chờ đợi Tuyết Ảnh, hắn rời đi cũng không quá lâu nên lúc quay về, tửu quán vẫn là bộ dạng như thế.
Ầm! (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái còn lại đương nhiên là trận bàn, Tần Trạch có thứ này trong tay nên không quá xa lạ, cũng chỉ là một cái mâm nhỏ, trên đó điêu khắc, vẽ vời thêm vài đường khó hiểu.
- Các vị đại ca cứ tự nhiên, ta thân phận thấp hèn, không dám làm bẩn các vị.
Một tấm giấy màu vàng, trên đó còn lưu lại những đường màu đỏ ngoằn ngoèo, Tần Trạch nhìn vào không hiểu gì, nhưng cũng biết đây chắc là linh phù.
- Đây là Phòng ngự trận pháp mà ngài muốn, một khi kích phát, sẽ tạo thành một màn sáng đem ngài bảo vệ, có thể chống chọi đại tông sư cửu trọng liên tục công kích trong hai canh giờ.
- Được rồi, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước, gần đây có một toà thành nhỏ, có thể trở về Huyết Ảnh Lâu, nếu muốn có thể đến đó.
- Phải đó, huynh đệ, chúng ta bây giờ vừa lên núi, còn lạ nước lạ cái, nếu tụ thành đoàn còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, như vậy không phải tốt hơn một mình ngươi tự đi sao.
Thanh niên gọi Tần Trạch kia tự giới thiệu bản thân, rồi hỏi Tần Trạch.
Tuy nhiên, nơi đây cũng không ít người qua lại, dù sao Thanh Hợp Môn còn tại đó, vẫn có khách tới cửa, có người đến bái sư, chỉ là không quá nhộn nhịp mà thôi.
Nằm ở trong một sơn mạch hẻo lánh, không có dân cư đông đúc, cũng không có thành trì ngộn nhịp, Thanh Hợp Môn chỉ như một ngôi làng nhỏ nằm trên sườn núi.
- Ài, chúng ta không phân sang hèn, một khi lên núi này, chúng ta chung quy vẫn là phàm nhân, cũng đều là cùng tầng thứ, há sẽ vì gia cảnh mà coi thường lẫn nhau.
Tần Trạch đã chán ngán mấy cái lễ nghĩ nay, hắn khoát tay hỏi.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ vậy, tình đồng môn, nói nghe thì hay, nhưng lại không có tác dụng nào, đồng môn tương tàn nơi nào cũng có.
Phượng Thu Uyển hét lớn, muốn lui lại nhưng đã không kịp.
Khói bụi tản đi, lộ ra tình cảnh bên trong, Bách Lý Minh cùng Phượng Thu Uyển vẫn còn bình yên vô sự, hai người run lẩy bẩy ngồi bệt trên mặt đất.
- Còn đây là Lục Mang Phù, ngài chỉ cần đưa thần niệm vào trong, phù sẽ được kích phát, tạo ra sáu đạo quang mang, mỗi đạo đều có uy lực của đại tông sư thất trọng, ngài chỉ cần dùng thần niệm điều khiển chúng là được.
Hết cách, hắn chỉ có thể lao đến, dùng toàn bộ chân khí, dung nhập thần niệm vào trong đó, điều chỉnh thành một chiếc khiên lớn, ngăn cản uy lực v·ụ n·ổ.
- Huynh đệ, ta tên Hà Bách Vị, không biết ngươi tên gì?
Hà Bách Vị cùng đám người cười lên sang sảng, giải thích cho Tần Trạch.
Nói xong, Tuyết Ảnh móc ra hai đồ vật, đưa cho Tần Trạch.
Tuy uy lực tự bạo của nửa bước đại tông sư mạnh nhưng để mà phá phòng ngự của Tần Trạch thì chưa đủ, chỉ làm tán loạn chân khí phía trước hắn một chút.
Thấy Tần Trạch, có một thanh niên trong đó lên tiếng.
- Rất hợp ý ta, thay ta gửi lời cảm tạ đến Hoàng Triều.
Thấy Tần Trạch, hai người Bách Lý Minh cũng biết là cứu viện đã đến, vội vàng hành lễ cảm tạ.
- Sư huynh này không tệ nha, đã cứu mạng chúng ta lại còn không lấy thù lao.
- Sư huynh không cần như vậy, ân cứu mạng chính là cứu mạng, phần thưởng nhiệm vụ lần này chúng ta nguyện ý bỏ ra một nửa coi như trả ơn.
Một t·iếng n·ổ lớn truyền đến, khí lãng xung quanh bị rung động từng tầng từng tầng, cây cối xung quanh đổ rạp, chỗ đứng của Trình Kinh Quân thì vị lõm xuống một hố lớn.
Tần Trạch đánh giá hai người một chút, từ từ nói.
- Không cần quá khách khí, ngươi đợi lâu chưa.
- Không cần, chỉ là tiện tay thôi, các ngươi tên gì, sao lại b·ị t·ruy s·át thế kia.
Bách Lý Minh thở dài, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tần Trạch nghe.
Tần Trạch tìm một chỗ hẻo lánh hạ xuống, chỉnh cách ăn mạc một chút, trông hắn y như một tên thanh niên dưới thôn nghèo lên núi bái sư.
- Vẫn chưa lâu lắm, ta mag đồ đến cho ngài rồi đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 85: Lên Núi
Thấy Tần Trạch nhìn chăm chú, Tuyết Ảnh giải thích.
Hắn muốn đi thẳng đến Thanh Hợp Môn, tìm cách trà trộn vào trong đó, sau đó tìm cơ hội động thủ sau, hắn cũng không muốn lỗ mãng đáng lên sơn môn người khác, sau đó lại bị vây công đến c·hết.
Bách Lý Minh rất biết làm người, dù sư huynh này thực lực mạnh, rõ ràng là đại tông sư, chưa chắc sẽ để ý chút đồ của hắn, nhưng trước tiên cứ cho thấy thái độ trước đã.
- Haha, huynh đệ ngươi nhầm, trên núi không phải cao nhân thu đồ đệ mà là tông môn thu đệ tử, còn muốn làm đồ đệ cao nhân thì phải xem duyên phận.
- Ài, chuyện này cũng do chúng ta mắc sai lầm.
- Đa tạ sư huynh cứu mạng.
- Đại nhân.
Tần Trạch khá kinh ngạc, không ngờ uy lực mạnh vậy, hắn còn tưởng rằng chỉ có thể chặn đại tông sư thất trọng là cực hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy nói vậy, nhưng hắn cũng biết, Vạn Chân Hoàng Triều há sẽ để ý đến hắn, chỉ cần thi thoảng thả một chút tin tức về là đủ.
Thanh Hợp Môn cũng nằm ở phía Tây Bách Bộ Hoàng Triều, cho nên Tần Trạch cũng không mất bao lâu là có thể đến nơi.
Chỉ khác biệt là có thêm một nữ tử ngồi đợi thôi.
- Đều là đồng môn, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn giả bộ sợ hãi, tỉ ý không dám đi cùng, đây cũng là phản ứng coi như bình thường khi thấy người có thân phận cao quý hơn.
Bách Lý Minh cũng hoảng hốt, muốn chạy nhưng căn bản là không thể, hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thân thể Trình Kinh Quân càng lúc càng lớn.
- Đúng vậy, người mày đáng kết giao, được rồi, quay về Huyết Ảnh Lâu trước đi, phần thưởng lần này cũng không nhỏ, nói ra chúng ta còn chiếm tiện nghi của sư huynh.
Đợi Tần Trạch đi rồi, Phượng Thu Uyển mới lên tiếng nói.
Phía trước hai người, một thanh niên đang đứng, chân khí ngưng tụ ở phía trước thành một mảng lớn, có tác dụng như cái khiên, chặn mất công kích.
- Vậy, tiểu đệ xin đa tạ các vị đại ca.
Thấy Tần Trạch đến, Tuyết Ảnh vội đứng lên chào.
Lần này cứu giúp cũng chỉ là Tần Trạch quá rảnh mà thôi, nhân tiện nhìn xem đệ tử của Huyết Ảnh Lâu là phong thái cỡ nào.
Vừa bước đến đường núi, thì gặp mấy người trẻ tuổi, ăn mặc tuy không phú quý, nhưng cũng coi như lịch sự đang tụ thành đoàn lên núi.
- Huynh đệ, ngươi cũng muốn gia nhập Thanh Hợp Môn phải không, đi chung cùng chúng ta không, nhiều người cho náo nhiệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Trạch cáo từ, không quyên nhắc nhở hai người một chút.
Xung quanh cũng chỉ là khung cảnh đơn sơ của núi rừng, toà thành gần nhất cũng cách xa vài dặm, có thể nói, Thanh Hợp Môn chính là một tông môn đúng nghĩa, rời xa thế tục, chuyên chú tu hành.
Tần Trạch ngượng ngùng đáp ứng, tiến đến tụ tập lại cùng bọn người này.
Tần Trạch nghe xong, cảm thấy hai tên này đúng là xui xẻo, lại mò đến đúng lúc người ta đột phá, thực lực đối thủ vốn mạnh lại càng mạnh hơn, nói chung là thảm.
Tần Trạch thả người nhảy lên, bay đi.
Đang tiếc, chỉ là tông sư đệ tử, tuy thực lực không kém, nhưng cũng không quá đáng chú ý.
Mấy người còn lại cũng lên tiếng phụ hoạ, từ đó có thể thấy được, bọn này đúng là con nhà gia giáo, chi ít mặt ngoài là rất tốt.
Tần Trạch cự tuyệt, chuyển hướng đề tài.
- Không xong, hắn muốn tự bạo.
- Ta tên Tần Trạch, nghe nói trên núi có cao nhân muốn thu đồ đệ, muốn đến thử vận may chút.
Hắn cũng sẽ không làm bản thân quá thảm, chỉ là trông hơi bần hàn một chút.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.