Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Đi g·i·ế·t yêu thú

Chương 10: Đi g·i·ế·t yêu thú


"Tiền bối chẳng lẽ cấp cho ta cực phẩm tụ khí đan."

Khương Uyển thấp thỏm nhỏ giọng hỏi.

Đáng tiếc.

Lâm Vũ không đáp lại, nhưng mà ánh mắt thâm thúy đã ẩn chứa câu trả lời.

Lập tức Khương Uyển phấn chấn, nàng làm tùy tùng cho người ta thì như thế nào, tùy tùng cũng có phẩm cấp, nàng phảng phất cảm thấy mình chính là ở đỉnh kim tự tháp tùy tùng.

Phải biết thông thường thượng phẩm tụ khí đan đã gây lên vạn người tranh đoạt, phẩm cấp kia đều là cường giả cấp bậc rất cao truy cầu.

Nếu như rơi vào Khương gia, thậm chí có thể khiến gia tộc gặp đại nạn lâm đầu, cảm giác có bảo trong tay cầm muốn bị phỏng.

Thượng phẩm đã như vậy, nếu là cực phẩm tụ khí đan, chẳng lẽ đối chiếu là tông môn sứt đầu mẻ trán muốn có.

Thật đáng sợ, vậy mà tiền bối trước mặt lật tay liền đưa cho nàng ba cái, quả thật không tưởng tượng nổi.

Đáng sợ, thần bí, cường đại, lãnh huyết, bốn loại cảm xúc xuất hiện trong đầu, hình tượng Lâm Vũ trong lòng Khương Uyển càng thêm to lớn.

G·i·ế·t đồng môn của nàng, cưỡng ép nàng làm tùy tùng, nhưng Khương Uyển bị bảo vật phai mờ đi thù hận, nàng chỉ kém chút ôm trầm lấy chân nam nhân này.

Dù sao Khương Uyển mới gia nhập tông môn hai năm, tình cảm đồng môn chưa phải sâu đậm, về mặt lý thuyết vẫn chỉ trên mức xã giao một chút mà thôi.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, Khương Uyển rất nhanh nhận ra vấn đề, nàng vội vàng thắc mắc.

"Vãn bối mạo muội hỏi tiền bối một câu, hai vị sư huynh luyện khí cửu trọng thiên tư hơn người, còn mạnh hơn cả Khương Uyển, vì sao tiền bối lại chọn Khương Uyển làm tùy tùng?"

Câu hỏi này rất rõ ràng, Lâm Vũ không có g·iết nàng, còn thu nàng làm tùy tùng, thậm chí đưa tặng cực phẩm tụ khí đan, dù là thiên kim sống trong nhung lụa từ bé, Khương Uyển vẫn phải hiểu được đạo lý.

Không có chiếc bánh ngọt nào từ trên trời rơi xuống.

Mang theo nỗi lo lắng, nàng lén lút nhìn thần sắc của nam nhân trước mặt.

Chỉ thấy Lâm Vũ nhếch miệng cười, ý vị thâm trường:

"Ngươi nói xem, ta là nam nhân, mà trong đám đệ tử đó, mình ngươi là nữ, ta không chọn ngươi chẳng nhẽ chọn nam."

Như đạo đề mục khó được giải đáp, Khương Uyển ồ lên một tiếng, nàng gật gù cho là phải.

Hoá ra là vậy, hoá ra là vậy, tiền bối là nam nhân...

Ý đến đây liền ngừng, phảng phất như giữa trời quang xuất hiện sét đánh, Khương Uyển yếu ớt run rẩy, nàng nghĩ tới một loại khả năng, nội tâm quay lại thấp thỏm lo âu.

Cố nén trong lòng sợ hãi, nàng miễn cưỡng mỉm cười trấn an bản thân:

"Tiền bối anh minh thần võ, hạo nhiên chính khí đầy mình, là ta nghĩ nhiều rồi, a ha ha, a ha..."

Tiền bối chỉ có g·iết đồng môn của nàng, chỉ có bắt nàng làm tùy tùng, không coi là tà, ý nghĩ trong sạch, trong sạch cái rắm.

Khương Uyển vô thức lùi sát về sau, tới nỗi lưng dán chặt vào vách đá, giọng nói thất thanh:

"Tiền tiền bối, chỗ chỗ này hoàn cảnh tồi tệ, có chút lạnh lẽo."

Mà Lâm Vũ cười như không phải cười, thanh âm ma quỷ rót vào tai:

"Chớ có sợ, ngươi nhiễm bệnh rồi, để ta tới khám."

Sau đó một hồi sóng biển ác liệt vỗ bờ, dữ dội vang vọng khắp hang động.

Thẳng tới trời sáng, mặt trời l·ên đ·ỉnh, ánh sáng tán xạ, tia nắng giống như thanh lợi kiếm xuyên thủng bốn phía mê vụ, sâm lâm từng bước đón lấy ấm áp.

Trong hang động nhỏ.

Lâm Vũ ngồi xếp bằng trên đất, tóc tai sáng sủa, y phục chỉnh tề, hắn thổ tức đều đặn, hấp thu cực phẩm tụ khí đan tịnh tiến tu vi.

Mà chỗ tối trong góc, thân thể Khương Uyển trần trụi nằm trong chăn, trên gương mặt ngủ say vẫn còn lưu lại mê luyến chưa tan, khoé miệng chảy ra nước miếng trông rất khôi hài.

Chờ đợi một lúc, Lâm Vũ kết thúc tu luyện, hắn nhìn sang thiếu nữ trong chăn, thần sắc nhiều ra một tia lạnh lẽo.

Hắn tiếp nhận nàng làm tùy tùng, thoả mãn d·ụ·c vọng cảm xúc chỉ là thứ yếu, chân chính tác dụng của nàng là muốn làm tấm mộc, che chắn thân phận của hắn.

Đúng thế, Lâm Vũ đánh g·iết yêu thú rất nhiều, hầu hết đều tại luyện khí trung hậu kì, mà trước kia hắn tại trong môn tu luyện đội sổ, thực lực liệt vào cặn bã.

Thử hỏi một cặn bã trong mấy ngày lột xác g·iết được luyện khí hậu kì yêu thú, nói ra ngươi may mắn nhặt được, có mấy ai tin tưởng.

Nếu chuyện bại lộ tuyệt đối hấp dẫn k·ẻ g·ian chú ý, bọn họ sẽ nghĩ tới hắn cầm bảo, tạo ngộ cơ duyên quật khởi.

Đây là chuyện Lâm Vũ không thích, hắn cần phải tránh, nhưng cũng muốn kiếm điểm cống hiến, như vậy Khương Uyển xuất hiện để hắn giải được bài toán.

Nữ nhân này thực lực không kém, mỹ mạo tuyệt luân, rất ham sống s·ợ c·hết, lại mê tài bảo, là kẻ dễ nắm, hoàn hảo tấm mộc Lâm Vũ yêu cầu.

Mặc dù bây giờ Khương Uyển ngoài mặt nghe lời hắn, trong lòng rất không cam tâm, có cơ hội liền sẽ trở mặt.

Nhưng mà chỉ cần hắn đưa ra dụ hoặc đủ nhiều, dưới thực lực tuyệt đối đè ép, sớm muộn suy nghĩ cũng sẽ lung lay, từ gạo hoá thành cơm.

Hết thảy nằm trong kiểm soát.

Lâm Vũ nhìn ra bên ngoài, sương mù đã tiêu tan, khung cảnh quang đãng, hắn nhanh chóng đứng dậy, trong đầu quyết định là lúc tìm đầu cự ngạc kia thử kiếm.

Hắn tiến lại gần thiếu nữ đang ngủ say, nguyên lực vô hình chấn động mạnh, tức khắc chăn nhỏ bật ra, lộ bên trong là đồi núi chập trùng, làn da trắng nón như tuyết, dáng vẻ mê hoặc nhân tâm.

Tinh thần không chút nào ba động, Lâm Vũ thả ra uy áp chấn tỉnh mỹ nhân trong mộng đẹp.

Khương Uyển kinh hô nha nha, giống như tiểu cẩu đáng thương bị doạ sợ co rút thân thể thành đoàn, mất một lúc nàng mới hoàn hồn trở lại, mắt đẹp ngắm nhìn bốn phía, lại nhìn lên thân ảnh gần kề.

Lập tức rất nhiều hình ảnh xấu hổ phảng phất hiện ra trước mắt, gương mặt xinh đẹp hồng thấu, lại có chút mê mang bất định.

"Đêm qua, ta ta đã làm chuyện đó."

Đáng tiếc Lâm Vũ không cho nàng thời gian rảnh, giọng nói bá đạo chấn nh·iếp:

"Chỉnh đốn y phục theo ta ra ngoài, ngươi có ba phút chuẩn bị đừng để ta nhắc nhiều."

Nói xong liền đi ra hang động, để lại Khương Uyển một mặt ủy khuất, c·ướp lần đầu tiên của nàng, trên dưới đều bị lật tới lật lui xem đến chán, vậy mà còn lạnh lùng như vậy, quả nhiên là tà ác.

Các vị đồng môn sư huynh, Khương Uyển sống cũng không khá hơn các ngươi c·hết là bao, thật thảm.

Tuy rất bất mãn, nhưng nàng không dám làm trái, tính mệnh không tại ta, muốn sống phải biết co dãn là kẻ thức thời, nàng nhẫn hung hăng nhẫn.

Theo Khương Uyển mặc vào y phục, dáng người ma quỷ bị vải vóc bao phủ lên, hoàn mỹ phô bày ra đường cong tinh tế, tràn trề mị lực.

Lâm Vũ tỏ ra thưởng thức, rất nhanh vòng tay ôm lấy eo mỹ nhân, thân pháp quỷ dị lướt trên mặt đất, lại nhảy một cái đạp trên cành cây, di chuyển như bay.

Trên đường Lâm Vũ nhanh chóng giải thích, tránh cho nữ nhân gây ra biến số:

"Ta lần này đánh g·iết ngưng nguyên cảnh yêu thú, ngươi chớ có hành động thiếu suy nghĩ, đứng một bên quan sát là được."

Nghe tới ngưng nguyên cảnh yêu thú, gương mặt Khương Uyển trắng bệch, nàng sớm đã dự liệu ra được, nam nhân xấu này có tu vi ngưng nguyên cảnh.

Chỉ có điều, đối phương vậy mà mặc y phục ngoại môn đệ tử, đây rốt cuộc là sao, nàng tạm thời chưa lý giải nổi, cũng không dám hỏi nhiều, có một số chuyện biết ít vẫn là tốt hơn.

Hai người đều có tính toán của riêng mình, chẳng mấy chốc thân ảnh dừng lại trên không trung, an vị đứng trên cây cao, bốn phía tĩnh lặng cực điểm.

Mà tầm mắt Lâm Vũ phóng đại, mười mét, hai mươi mét, thẳng tới hơn một trăm mét, ngay tại đầm lầy rộng lớn, thế mà trống trải.

"Điêu trùng tiểu kĩ."

Lâm Vũ hừ lạnh một tiếng, hắn nhanh chóng thả ra phi kiếm, ý niệm khẽ động, Diệt Lôi kiếm hoá thành đạo tàn ảnh, cấp tốc lao về phía trước.

Chương 10: Đi g·i·ế·t yêu thú