Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 11: Kẻ này điên rồi
Yêu thú chung quy vẫn là trí tuệ thấp một điểm, tưởng rằng trốn trong đầm lầy liền có thể che được tai mắt, nhưng mà dưới thần thức của Lâm Vũ bao phủ, đầu cự ngạc kia hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt.
Chỉ thấy phi kiếm lao vào trong bùn, kiếm quang rực rỡ, nguyên bản đầm lầy yên tĩnh dần trở nên sôi trào, không ngừng bọt khí nổi lên, động tĩnh ngày càng lớn.
Thẳng cho mặt nước dâng lên thành toà tiểu sơn, thân ảnh không lồ cấp tốc lao ra ngoài, mà đằng sau phi kiếm đằng đằng lệ khí bám theo.
Hưu hưu.
Như tiếng xé gió, không hổ là lam sắc pháp khí, Diệt Lôi kiếm quẹt qua lớp xa thô ráp, để lại tầng mỏng vết rách, tuy rằng chưa thể xuyên thủng, thế nhưng kiên trì đi xuống, tuyệt đối có thể lọc da róc xương.
Giằng co phút chốc, đầu yêu thú kia triệt để bại lộ trong tầm mắt.
Khương Uyển mặc dù tu vi chưa đủ, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, giác quan cảm nhận được yêu thú toả ra khí tức cường đại, tính toán phải gấp bội lần Bạch Mao dã trư trước kia, bất giác bàn tay nhỏ giữ chặt miệng, sợ rằng có thể phát ra thanh âm.
Lúc này.
Lâm Vũ khoá chặt mục tiêu, con ngươi lấp loé hàn quang, phảng phất đáy mắt hiện ra nồng nặc sát khí.
Huyền Giáp Hắc Sắc cự ngạc, hôm nay chính là tử kì của ngươi.
Tranh!!!
Cự ngạc gầm thét, toàn thân tràn ngập v·ết t·hương để nó vô cùng phẫn nộ, da thịt đau nhói kích thích bản năng hoang dã, đuôi lớn quét qua khu vực, cỏ cây đất đá bị san thành bình địa, khói bụi bốc lên mịt mù.
Ở xa trăm mét, Lâm Vũ cảm nhận nguyên lực trong đan điền ngày một khô cạn, cứ đà này chèo chống phi kiếm không được bao lâu.
Hắn trực tiếp lật úp bàn tay, lấy ra một khoả cực phẩm tụ khí đan cho vào miệng, trong đầu vận chuyển Vô Cực thánh pháp, cấp tốc pháp quyết như biến thành lực lượng vô hình không ngừng luyện hoá dược lực, trực tiếp chuyển thành nguyên lực tinh thuần.
Đan điền khô cạn bổ sung nguyên lực tràn đầy, Lâm Vũ nhếch miệng cười lạnh tiếp tục khống chế phi kiếm, điên cuồng công kích nhằm vào chỗ v·ết t·hương.
Yêu thú cho dù mạnh mẽ, nhục thân cứng rắn như sắt thép, đứng trước pháp khí phi kiếm phảng phất phòng ngự trở nên vô dụng.
Két!!!
Diệt Lôi kiếm oanh mở tầng tầng huyết nhục, thậm chí thấy được xương trắng ẩn hiện bên trong, cự ngạc cơ hồ đã tàn phá tới điên cuồng, xung quanh cảnh vật mấy chục mét đều bị phá hỏng.
Có lẽ Huyền Giáp Hắc Sắc cự ngạc cũng mơ hồ phát hiện có người khống chế phi kiếm, tại điên cuồng công kích nó, tuy rằng trí tuệ có giới hạn, nhưng mà chừng đó cũng đủ yêu thú muốn dò tìm tung tích hắc thủ sau màn.
Chỉ là đáng tiếc một điểm, Lâm Vũ đã đột phá tới ngưng nguyên cảnh cửu trọng, thần thức cảm nhận vượt xa giác quan nhạy bén của yêu thú, chỗ đứng từ đầu tới cuối chưa từng bị ảnh hưởng.
Dường như ba động quá lớn, động tác Lâm Vũ chậm chạp đôi chút, hắn nhận ra có một đám người từ xa tiền về, dựa trên khí tức ba động, đại khái luyện khí cảnh đổ xuống.
Ánh mắt sắc bén loé lên hàn quang, thời khắc mấu chốt lại có kẻ muốn phá đám, như vậy hắn không ngại giúp đồng môn thoát khỏi đau thương.
Lập tức thân ảnh loé lên, xuất hiện đã tại cách vị trí cũ mấy chục mét, mà đám người bị thân ảnh xa lạ bất thình lình chặn lại, nội tâm cũng là chấn động không thôi.
"Vị sư huynh này, chúng ta là bị tiếng động hấp dẫn tới, không biết..."
Kẻ đứng đầu tu vi cao nhất, luyện khí cảnh bất trọng, lời liền chưa thoát ra hết, hắn cảm nhận tầm mắt xoay tròn, mất liên hệ tứ chi.
Lâm Vũ ra tay tàn nhất, một chiêu chính là dùng tinh thiết kiếm chém ra thiên ngoại lưu tinh, kiếm quang gọt đầu, khí thế bá đạo lạnh lùng.
Liền đồng bạn ngoại môn đệ tử bên cạnh phản ứng kịp, đón nhận chính là liên miên bất tuyệt kiếm quang, từng tên sinh cơ vụt tắt, c·hết không thể c·hết hơn.
Một đội trọn vẹn bảy người, hết thảy lạnh lẽo ôm đại địa, vĩnh viễn không tỉnh lại.
Khương Uyển sớm đã bị một màn huyết tinh chấn nh·iếp, thân thể mềm mại run rẩy kịch liệt, đầu nhỏ hận không thể c·hôn v·ùi vào lồng ngực Lâm Vũ, nàng có chút nức nở:
"Tiền tiền bối, chúng ta ngoại môn đệ tử này từng đắc tội ngươi sao."
Lâm Vũ dường như đã đoán được, mặt không đổi sắc, âm điệu bình thản:
"Thế giới nhược nhục cường thực, bọn hắn yếu đuối không có chỗ dựa, tương lai sẽ chịu đau khổ, ta chỉ là sớm hơn một chút kết thúc bất hạnh của bọn hắn."
Ngưng một chút, hắn cười nói:
"Đương nhiên ngươi có ta làm chỗ dựa, kết cục nhất định khá hơn."
"Là như vậy sao."
Khương Uyển càng nghe nội tâm càng im lặng, nàng bất giác lắc đầu:
"Nếu như tương lai tiền bối gặp phải người chỗ dựa lớn hơn, chẳng nhẽ..."
Khương Uyển nói tới đây liền không dám nói tiếp, nàng thật sự sợ hãi.
Nhưng mà nam nhân ôm chặt nàng, nụ cười càng thêm rạng rỡ, ánh mắt lấp loé điên cuồng:
"Ta yếu đuối bị kẻ khác g·iết ta chấp nhận, bản thân yếu đuối không có quyền hối hận, nhưng mà chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ không ngừng giải thoát đau khổ khỏi thế gian, ngươi xem từ cổ chí kim đến nay, xuất hiện bao nhiêu bậc thánh hiền, được mọi người ca ngợi."
Ngưng một chút, Lâm Vũ nhắm chặt mắt, tựa hồ tiếp nhận áp lực ngàn cân, giọng nói trầm xuống:
"Thế nhưng đau khổ có từng kết thúc qua sao, thánh hiền liên tục xuất hiện, liên tục được ngợi ca, vậy mà hắc ám này bị xua tan, hắc ám khác lại sinh ra, phảng phất vòng lặp tuần hoàn, vĩnh viễn không bao giờ dừng lại."
"Cũng không phải các bậc thánh hiền vô dụng, bọn họ có lòng, rất muốn đem thế giới trở thành một phương tịnh thổ, đáng tiếc ta phát hiện ra cách làm của bọn họ sai lầm, cứu một người sẽ lại sinh ra người khác cần cứu, g·iết một kẻ ác sẽ lại xuất hiện kẻ ác khác thay thế, đây giống như luân hồi tuần hoàn vô hạn, không phải điều đúng đắn."
Bàn tay thô ráp chạm tới hai bên má Khương Uyển, nhẹ nhàng đem khuôn mặt nàng ngẩng cao, hai mắt đối diện nhìn nhau.
Giọng nói của Lâm Vũ oanh oanh vang dội trong đầu:
"Chỉ có hủy diệt hết thảy, khiến thế giới đón nhận thanh tẩy chưa từng có, không còn người cần cứu, cũng chẳng có kẻ ác nào tồn tại, như vậy đau khổ sẽ xuất hiện từ đâu, đương nhiên lúc này nó mới chân chính biến mất."
Thanh âm kết thúc, Khương Uyển lần nữa c·hôn v·ùi mặt trong lồng ngực nam nhân, nàng triệt để im lặng, não bộ r·ối l·oạn thành đoàn.
Nam nhân này điên rồi, hắn muốn cùng tất cả mọi người là địch, có khác nào tự tìm c·ái c·hết, cho dù lời hắn nói đúng đi chăng nữa, phải biết Vô Cực tông làm chủ một phiến thiên địa, phóng mắt ra toàn đại lục lại phảng phất hạt cát trên xa mạc, đối mặt cường giả chân chính, những kẻ nắm giữ lực lượng hủy thiên diệt địa, bọn họ sẽ để kẻ điên này tác oai tác quái sao.
Hiện tại nàng chỉ muốn thật tốt nghe lời người này, ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội xuất hiện, sau đó thoát ly đối phương, trở lại sinh hoạt hạnh phúc trước kia.
Năm ngón tay tinh xảo siết chặt mép áo, Khương Uyển liên tục tự nhủ, nội tâm như nhấc ra được tảng đá nặng, tinh thần nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mà.
Lâm Vũ không có quan tâm nữ nhân nghĩ gì, hắn thuần thục xoát thi, thu vào vô số túi trữ vật, lực chú ý lần nữa hướng về vị trí của yêu thú.
Lúc chuẩn bị rời đi, động tác đột ngột trì trệ, mày kiếm nhíu thật sâu, lại nhìn khung cảnh xung quanh, lập tức thần sắc u ám.
Hắn chủ quan, vậy mà quên mất đặc điểm cơ bản, yêu thú cực kì mẫn cảm với mùi máu tươi, cho dù khoảng cách hơn trăm mét vẫn có thể cảm nhận.
Bảy cỗ t·hi t·hể tụ hợp, mùi máu tươi tất nhiên nồng đậm, phương vị đối với ngưng nguyên cảnh yêu thú chỉ là chuyện nhỏ, nó sớm đã phát hiện ra.
Hiện tại, phía trước tầm mắt nhìn rõ, cây cối đất đá liên tục bị hất tung lên, đại địa chấn động, dường như có thứ gì lao nhanh mà tới.