Chương 15: Dùng điểm cống hiến đổi vật phẩm
Lâm Vũ chỉ dùng vỏn vẹn một buổi sáng, liền mang theo Khương Uyển trở về trước đại môn Vũ Hoang thành.
Nơi này so với trước đã biến đổi rất lớn, phụ cận là nơi tập hợp vô số ngoại môn đệ tử, thế mà dựng lên thành lũy, kiến trúc bên trong thấp thoáng nhấp nhô.
Ra vào thành hầu hết cũng là ngoại môn đệ tử, người người thương tích trên mình, bầu không khí trọng trọng.
Hiển nhiên chiến đấu thời gian dài như vậy, yêu thú nhỏ yếu phụ cận cơ bản đã bị diệt sạch, tồn tại đều là những yêu thú mãnh mẽ, thực lực tối cường ở sâu bên trong sơn mạch, nếu như ngoại môn đụng tới, cho dù tập hợp thành tổ đội cũng sẽ có t·hương v·ong.
Lâm Vũ không mấy để ý, hắn hỏi qua vài vị đệ tử, nắm bắt được chút tin tức liền cùng Khương Uyển lập tức vào thành.
Phải biết trưởng lão ngoại môn cho xây khu vực bên ngoài là để ngoại môn đệ tử sinh hoạt, còn như đổi cống hiến lấy vật phẩm, bọn hắn trực tiếp xây dựng một toà tàng kinh các nhỏ, đặt ở bên trong phủ thành chủ.
Hơn nữa thông qua mấy vị ngoại môn đệ tử kia than trách, hắn biết thêm được thông tin.
Âm Phong sơn mạch xuất hiện ngưng nguyên cảnh hậu kì yêu thú, c·hết gần trăm vị đồng môn huynh đệ, sau đó đích thân hai vị trưởng lão đã tới trấn áp, đến nay đã trôi qua bốn ngày chưa thấy trở về.
Mới hôm qua, trưởng lão dẫn đội lần này, tu vi ngưng nguyên cảnh viên mãn, Tiêu Dực trấn an toàn bộ đệ tử, sau đó đích thân lâm trận, muốn tự mình tiêu diệt yêu thú, làm rõ thực hư.
Nghe tới đây, hai mắt Lâm Vũ toả sáng, nếu nói hắn áp lực nhất là ai, không thể không nói chính là Tiêu Dực.
Người này tu vi ngang bằng với hắn, đều thuộc về ngưng nguyên cảnh viên mãn, nhưng mà Tiêu Dực dừng ở cấp bậc này cả chục năm, bề dày nội tình đủ để bỏ xa Lâm Vũ.
Hiện tại Lâm Vũ cưỡng ép biểu hiện tu vi ở mức luyện khí cảnh tứ trọng, hắn lo sợ chính là người có thể nhìn thấu bản thân ngụy trang.
Nguyên bản hắn còn dự định dừng ở Vũ Hoang thành, trước tiên tìm kiếm lấy bí tịch võ học che dấu tu vi, mà Tiêu Dực đã rời đi rồi, táng đá trong lòng nhẹ đi không ít, có thể trực tiếp đổi điểm cống hiến, hối đoái lấy một môn liễm tức thuật là xong.
Lấy Khương Uyển đi đầu, trận văn sau lưng nàng âm thầm vận chuyển, Lâm Vũ ở bên cạnh khẽ động ý niệm.
Cả hai đưa ra lệnh bài thân phận, thông qua phủ thành chủ kiểm trắc, thành công tiến vào tiểu tàng kinh các.
Trông coi tiểu tàng kinh các là hai tên nội môn đệ tử, tu vi chỉ có ngưng nguyên sơ kì, không nhìn ra được khác biệt, liếc mắt trông thấy ngoại môn đệ tử tới, thần sắc duy trì hờ hững.
Chỉ thấy Khương Uyển lấy từ trong túi trữ vật ra vật phẩm, gân xương da yêu thú luyện khí cảnh sơ trung hậu kì, chất đống như núi trên bàn.
Nàng khẽ gạt đi nước mắt, âm thanh nặng nề.
"Ta cùng tiểu đội với Vân Trí sư huynh và Yến Thập Tứ sư huynh, bọn họ vì bảo họ sư đệ muội đã liều c·hết ngăn lại ngưng nguyên cảnh yêu thú, sau đó, sau đó, sau đó..."
Đến đây nàng không nhịn được mà nức nở, nước mắt rơi lã chã, chưa cần kể hết cũng đoán được rõ ràng, nàng chính là tiếp nhận di vật và bảo vệ của hai vị sư huynh mà an toàn trở về.
Một vị nội môn đệ tử nghe xong, cũng hơi chút giật mình, hắn vuốt vuốt cằm suy tư.
"Vân Trí, ta có nghe nói qua kẻ này, ngoại môn đệ tử bên trong tinh anh bảng, vậy mà bỏ mạng dưới tay yêu thú, đúng là đáng tiếc."
Người bên cạnh lập tức phụ hoạ:
"Đâu chỉ là đáng tiếc, Trương Huyền trưởng lão còn nhìn trúng hắn, đợi đến khi hắn gia nhập nội môn liền thu làm đệ tử."
Nói đến hai người trở nên nghiêm túc lạ thường, dính tới cấp bậc trưởng lão, bọn hắn không thể coi nhẹ, lập tức dò hỏi:
"Vị sư muội này không biết xưng hô thế nào."
Khương Uyển cố gắng trấn tĩnh, giọng nói run run:
"Hai vị sư huynh, sư muội tên Khương Uyển."
Khương...
Cái chữ này, chẳng lẽ là Khương gia nổi danh, thế hệ này có một vị trở thành nội môn trưởng lão, địa vị không kém cạnh Trương Huyền trưởng lão.
Cái này chẳng trách lại dính với Vân Trí, đều là thiết bản nội môn đệ tử bọn hắn không dám dụng.
Bất đắc dĩ ngữ khí hoà hoãn, một vị nội môn đệ tử cười gượng:
"Không biết Khương sư muội giữ tín vật của Vân Trí, có thể đưa cho chúng ta xem được không. Đúng không phải chúng ta muốn độc chiếm, chỉ là muốn xác nhận lại thân phận."
"Hoá ra là như vậy, Vân Trí sư huynh trước lúc bảo ta rời đi, có giao một cái lệnh bài thân phận."
Nói đoạn Khương Uyển liền thuần thục đặt lệnh bài vào tay nội môn đệ tử, chờ đợi bọn họ lên tiếng.
Cuối cùng nghe được hai tiếng thở dài, sau đó nhanh chóng kiểm kê vật phẩm đưa ra tổng kết.
"Sư muội vất vả rồi, lệnh bài là thật, chúng ta sẽ báo cáo sự việc cho Trương Huyền trưởng lão, còn về phía điểm cống hiến, chúng ta đã kiểm tra xong."
Một phen thảo luận ngắn ngủi, Khương Uyển lấy ra lệnh bài thân phận của mình, tiếp nhận điểm cống hiến tăng lên.
Còn như Lâm Vũ phảng phất tàn hình, thời khắc cuối cùng, dưới Khương Uyển nhắc nhở, hai tên nội môn đệ tử mới chịu cộng chút cống hiến ít ỏi, thần sắc nhìn Lâm Vũ rất là khinh thường.
Dù sao nhân gia được trưởng lão coi trọng, thề c·hết sống bảo hộ đệ tử Khương gia an toàn, còn ngươi vỏn vẹn ngoại môn đệ tử đáy chót, tu vi thấp kém luyện khí cảnh bốn tầng, nếu như sống sót chính là ké chút may mắn, giữ được mạng c·h·ó, loại người này sớm muộn cũng bị Vô Cực tông đào thải, hoặc là c·hết ở xó xỉnh không ai biết tới.
Lâm Vũ đối mặt khinh thị, lại bình thản theo sau Khương Uyển, tiếp cận từng cái giá sách, sự chú ý hội tụ trên mỗi một quyển bí tịch.
Hắn vừa động tới bên trên bề mặt, lập tức cỗ bài xích xuất hiện, đẩy lui năm ngón tay.
"Đây là trận pháp."
Lâm Vũ tỏ ra kinh ngạc, nhưng ngẫm nghị lại, không lấy làm kì lạ, tàng kinh các trân quý như vậy, còn là ở xa Vô Cực tông, không đánh lên cấm chế trận pháp, ai có thể an tâm cho được.
Thời gian ít ỏi, không đủ quan sát cấm chế huyền bí, Lâm Vũ dựa trên Khương Uyển nhắc nhở, đặt lệnh bài lên cấm chế, lập tức một đạo thông tin phản hồi về não bộ.
Cống hiến là sáu mươi chín, không đủ hối đoái.
Lâm Vũ thu tay về, nhìn lệnh bài thật lâu, thứ này cũng có trận pháp bên trong, vậy mà từ trước tới giờ hắn coi nhẹ bỏ qua, xem ra trận đạo không hổ lưu phái tối cường, ẩn chứa quá nhiều huyền diệu.
Bởi vì cống hiến ít ỏi, hắn lựa chọn đọc qua thông tin bí tịch, sau đó lợi dụng Tâm Thần Chi Linh không chế Khương Uyển mua lại.
Một môn Liễm Tức thuật, hoàng giai trung phẩm, giá hai trăm cống hiến.
Một môn Tùy Phong kiếm pháp, hoàng giai trung phẩm, giá ba trăm cống hiến.
Còn lại hắn đi qua luyện khí đường, hối đoái một thanh cực phẩm tinh cương kiếm, cực phẩm tinh cương giáp, hai món là tốn bốn trăm điểm cống hiến.
Săn g·iết yêu thú lấy được một ngàn điểm cống hiến, phút chốc muốn chạm đáy.
Chỉ là lần hối đoái này vô cùng đáng giá, Lâm Vũ khống chế Khương Uyển thu vật phẩm vào túi trữ vật, cả hai nhanh chóng rời đi phủ thành chủ, lựa chọn thuê xuống một gian phòng trọ nghỉ ngơi.
Mà ở bên khác.
Phủ thành chủ.
Vị nội môn đệ tử trông coi tàng kinh các nắm chặt ngọc giản trong tay, thần sắc cực kì khẩn trương.
Đến khi ngọc giản sáng lên, hắn thu được tin tức, sau đó mới giãn mày, gương mặt hoà hoãn.
Bên phía tông môn truyền tới tin tức, Trương Huyền trưởng lão không có coi trọng chuyện này, đối phương chỉ là nhìn thấy Vân Trí tiềm năng, ngoài định mức nhắc nhở ngoại môn trưởng lão chú ý.
Nếu như Vân Trí đ·ã c·hết, chứng minh hắn chưa đủ thực lực, bái nhập nội môn trưởng lão coi như chấm dứt.
Dù sao để Trương Huyền trưởng lão nhìn thấy tiềm năng nhiều lắm, nhưng khiến hắn chân chính coi trọng, nhấc lên hứng thú, số ít càng thêm ít, mà những người này đều đã trở thành chân truyền đệ tử.