Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 21: Thực lực làm chủ
Bệnh viện dành ra hẳn tầng sáu, chuyên môn làm nơi nghi ngơi cho y tá bác sĩ, nơi này tuyệt nhiên không có bệnh nhân, thời khắc xác sống bùng nổ săn g·iết nhân loại, bọn họ là người sớm nhất phát hiện, sau đó cấp tốc dựng lên thành lũy ngăn cách.
Lâm Vũ đánh giá hành lang chật hẹp, có tất cả hai mươi sáu người ở đây bao quát cả hắn, phân nửa là bác sĩ, một số ít bệnh nhân không bị l·ây n·hiễm, tiêu biểu chính là nam tử mặt sẹo, tựa hồ địa vị đối phương trong này rất cao, có mấy nam tử lựa chọn theo hắn, đứng đằng sau trợ cái uy.
Mấy người nhận biết không sai biệt lắm.
Nam tử mặt thẹo tên gọi Trần Hổ, ở bên ngoài thuộc về tầng lớp đâm thuê chém mướn, cơ thể trải qua thời gian dài chém g·iết mà cường tráng, phối hợp một khuôn mặt sẹo, bình thường không có ai dám nhìn thẳng hai mắt.
Mà tầng sáu này cấp tốc làm ra thành lũy, công lớn nhất cũng thuộc về Trần Hổ, đủ thấy đối phương quan sát nhạy bén, hành động dứt khoát.
Có Lâm Vũ tiến vào, Trần Hổ niềm nở giới thiệu:
"Đại gia nhận biết lẫn nhau, vị huynh đệ này chém g·iết vô số xác sống, thực lực trác tuyệt, tin tưởng thời gian tới có thể góp sức, cùng chúng ta thoát khỏi nơi này."
Nói đoạn liền liếc nhìn mấy tên bác sĩ, khiến cho bọn hắn toát mồ hôi hột, vội vàng chạy lại tươi cười.
"A ha ha, Hổ ca nói rất đúng, Hổ ca nói rất đúng, ta là Tiêu Chiến hân hạnh gặp mặt vị huynh đệ này."
"Có thể giúp chúng ta thoát khỏi nơi này đều là anh hùng, Hổ ca quả nhiên có con mắt nhìn người."
"Ta là..."
...
Lâm Vũ đối với một màn giới thiệu có chút thờ ơ, hắn tỏ ra lạnh nhạt:
"Trần Hổ lão ca, tạm thời ta hơi mệt mỏi, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi hồi phục sức lực."
"Đương nhiên là được."
Trần Hổ thoải mái tươi cười, nhanh chóng chỉ vào một gian phòng, bên trong đó rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, duy chỉ có điện đã sớm bị cắt, đều dựa vào ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu tới duy trì.
"Cảm tạ lão ca."
Lâm Vũ tựa hồ hài lòng, muốn đi vào, lập tức bị Trần Hổ níu lại, để hắn quay đầu nghi hoặc.
Chỉ thấy Trần Hồ nắm lấy một nữ y tã đẩy qua, hai mắt nheo lại, gương mặt lộ ra biểu cảm tiếu tiếu:
"Lão đệ chiến đấu mệt mỏi, để tiểu Ngọc tiến vào phòng chăm sóc thì còn gì bằng."
"Hóa ra là vậy, lão ca quả nhiên chu đáo, ta rất cảm kích."
Lâm Vũ hiếm thấy nở nụ cười, trực tiếp ôm lấy nữ y tá, ngón tay nắn nắn vuốt vuốt, rất mềm mại.
Cửa phòng vừa đóng, Trần Hổ lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn qua đám bác sĩ hèn mọn cúi đầu, biểu cảm chán ghét:
"Còn không mau cút cho lão tử, đám vô dụng các ngươi ngoại trừ làm mồi cho xác sống, còn có ích lợi gì."
Trong tầng sáu này hết thảy có hai mươi bảy người, tám người phản kháng bị hắn cùng tiểu đệ chém c·hết, vất xuống lầu dưới, còn lại mười chín người, mười hai nam bảy nữ, trong đó năm nữ bị hắn độc chiếm, nhốt riêng một phòng, một nữ nhân phân cho đàn em chơi đùa, một còn lại đưa qua Lâm Vũ.
Kì thực Trần Hổ lăn lộn trong giang hồ mấy chục năm, mắt nhìn người cực kì tinh tường, ban đầu hắn chính là thông qua quan sát Lâm Vũ chiến đấu, cuối cùng mới ra quyết định để đối phương tiến vào.
Phải biết hắn cam lòng phân ra một nữ nhân, đủ hiểu coi trọng Lâm Vũ thế nào.
Giải tán đám người, Trần Hổ phân phó đàn em trông coi khu vực trọng yếu, bản thân quay về phòng mình, bắt đầu hưởng thụ khoái hoạt nhân gian.
Một bên khác.
Lâm Vũ ôm lấy nữ nhân trong ngực, chậm rãi hỏi:
"Ngươi tên gì."
Thân thể mềm mại run lên, cuối cùng khó khăn nói ra:
"Uyển Ngọc."
"Uyển Ngọc kể lại tình huống nơi này cho ta nghe."
Lâm Vũ nhếch miệng cười, ngón tay càng siết chặt hơn, đại bạch thỏ phút chốc bị biến dạng.
Uyển Ngọc nhịn lấy xấu hổ, nàng thành thật nói hết những gì mình biết, bao quát Trần Hồ cùng đàn em tàn bạo, vô số đàn anh đồng nghiệp bị bọn chúng chèn ép đ·ánh đ·ập, chị em thì tạo n·gộ đ·ộc trảo, thân thể mất hết trong sạch, giờ khắc trải qua bọn chúng chà đạp nhân phẩm.
Nàng vừa nói, khóe mắt chảy ra hai hàng nhiệt lệ, đầu muốn vùi sâu vào trong ngực nam nhân.
Lâm Vũ nghe xong rơi vào im lặng, trong lòng đưa ra cái đánh giá, Trần Hổ này không đơn giản, tất nhiên làm người ngoan lệ, trông thấy thực lực của hắn, lại đồng ý cho hắn vào, ngoại trừ hợp lực đánh g·iết xác sống, sẽ còn suy tính khác.
Chỉ là hắn không mấy bận tâm, phải biết đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng.
Hắn đâu chỉ có duy nhất đánh g·iết xác sống mới mạnh lên, hệ thống bài trừ thuộc tính, còn có công pháp xuất sứ Đại Thiên thế giới, quá nhiều lợi thế hội tụ.
Địa cầu tuy nghèo nàn thiên địa linh khí, nhưng chỉ cần võ giả luyện khí nhất trọng, cũng đủ treo đánh gần chục người trưởng thành, chênh lệch giữa hai thế giới là quá lớn.
Ban đêm hắc ám bao phủ, bệnh viện chìm trong bóng tối, khắp hành lang ngập tràn xác sống du động, bọn chúng phát ra tiếng gầm ghê rợn, giờ khắc khát vọng huyết thực.
Mà Uyển Ngọc trèo lên giường, cả người lộ ra quang cảnh mê người, gương mặt có chút phiến hồng, thanh âm nhu mềm phá lệ mê hoặc:
"Vũ ca, có thể giúp ta được không, ta ta..."
Nàng nói lấp lửng, ngón tay mềm mại uyển chuyển vuốt từng khối cơ hoàn mỹ, phảng phất d·ụ·c vọng trong cơ thể muốn đẩy l·ên đ·ỉnh điểm.
Phốc xử...
Hai ngón tay kẹp thành kiếm, xuyên qua cổ họng, lại nhanh chóng rút về.
Lâm Vũ tùy ý ném Uyển Ngọc sang một bên, mặc nàng tự sinh tự diệt, thần sắc của hắn duy trì lạnh lùng.
"Trong lúc ta tu luyện, ghét nhất bị kẻ khác làm phiền, mà ngươi không mang lại lợi ích gì, thuần tùy búp bê mặc ta nhào nặn, muốn phá việc tốt của ta, tự tìm c·ái c·hết."
Có lẽ Uyển Ngọc đến lúc cạn kiệt sinh mệnh lực, nàng vẫn không hiểu được, nam nhân vốn tỏ ra hứng thú với cơ thể nàng, tại sao lại thay đổi nhanh chóng đến vậy.
Thời gian trôi đi.
Lâm Vũ thông qua Vô Cực thánh pháp, dần dần tinh luyện thiên địa linh khí, tích tụ linh lực trong đan điền, từng sợi linh lực thô to du tẩu khắp kinh mạch, gột rửa thể nội, tẩm bổ lục phủ ngũ tạng.
Trải qua hệ thống bài trừ thuộc tính xấu trong cơ thể, hắn lần nữa nắm giữ chuẩn vô cấu chi thể, tốc độ tu luyện phóng nhanh, phối hợp công pháp, trên cơ bản thiên địa linh khí mặc dù ít, nhưng không phải trở ngại.
Ước chừng hai canh giờ, Lâm Vũ chậm rãi mở mắt, con ngươi lăng lệ quét qua gian phòng, tại bóng tối tràn ngập che phủ tầm nhìn, hắn vẫn có thể thông qua tia sáng yếu ớt, nhận biết được hoàn cảnh nội thất.
Đây chính là đột phá võ giả, ngũ giác thuế biến về chất.
Hắn đã bước vào luyện khí nhất trọng.
【Tính danh: Lâm Vũ】
【Đẳng cấp: 1】
【Sức mạnh: 18 (Người trưởng thành là 5)】
【Nhanh nhẹn: 21 (Người trưởng thành là 5)】
【Tinh thần: 21 (Người trưởng thành là 5)】
【Thể lực: 100/100 (Thể lực càng thấp ngươi sẽ càng mệt mỏi kiệt sức, thỉnh nghỉ ngơi ăn uống để hồi lại)】
【Đặc thù: Vô Cực thánh pháp quyển 1, Phá Thiên kiếm pháp, Quỷ Ảnh bộ】
【Số lần loại bỏ thuộc tính xấu: 1】
【Điểm kĩ năng tự do: 0】
【Thiên phú bản mệnh: Lỗi không xác định (Số điểm kĩ năng tự do thu được bằng với cấp độ sau khi đột phá)】
【Lưu ý: Đẳng cấp thiên phú phân chia từ H tới SSS, tương ứng thiên phú cấp H thu được 1 điểm kĩ năng tự do mỗi khi lên cấp, đối ứng đẳng cấp thiên phú cao hơn, điểm kĩ năng tự do sẽ tự động cộng thêm 1 so với cái trước】
Toàn bộ thuộc tính trực tiếp bạo tăng, thông số này quá mức kinh dị.
Lâm Vũ cảm nhận lực lượng cường đại, như muốn tuôn trào khỏi huyết nhục, hắn lại nhìn sang một dòng, nội tâm có vẻ suy nghĩ.
Còn thừa một lần bài trừ thuộc tính, nên dùng cho cái nào đây.
Ngày mới sắp đến, hắn phải nhanh chóng quyết định, nếu không muốn bỏ phí một lần này.
"Có, hệ thống bài trừ thuộc tính xấu của thanh sắt."