Chương 2: Ngưng nguyên cảnh
Lâm Vũ mới chỉ vận chuyển mười cái hô hấp, kinh khủng hấp lực tỏa ra bốn phương tám hướng, như hóa thành trăm vạn đầu cánh tay nắm vào thiên địa, điên cuồng kéo đoạt thiên địa linh khí, cưỡng ép dung nhập thể nội.
Vỏn vẹn mấy chục phút trôi qua, tu vi không ngừng đề thăng, chớp mắt đã tiến vào luyện khí bốn tầng đỉnh phong, đối mặt bình cảnh, lại tốn mười phút dễ dàng xuyên phá, trực tiếp đột phá luyện khí ngũ trọng.
Linh lực trong đan điền dồi dào, so với lúc trước không chỉ vượt trội về số lượng, chất lượng cô đọng siêu việt toàn bộ năm năm tích góp.
Lâm Vũ hoàn toàn mộng.
Còn chưa tới một canh giờ, hắn liền đả thông nhị trọng, đạt tới luyện khí ngũ trọng, công sức năm năm liền cứ như thế bị một canh giờ viễn siêu.
Kinh khủng, quá kinh khủng.
"Chẳng lẽ đây chính là thiên tài thường nói, tu luyện giống như ăn cơm uống nước, dễ dàng như vậy."
Lâm Vũ thổn thức, sau đó nhanh chóng ổn định tinh thần, hắn có cảm giác, luyện khí ngũ trọng cũng chưa phải giới hạn, mỗi một thời gian hô hấp đi qua, linh lực chảy trong đan điền lại dày thêm một tầng.
Oanh minh.
Thể nội phát ra thanh âm trầm đục, như gông cùm xiềng xích bị loại bỏ, khí tức quanh thân không ngừng đề thăng, đạt tới độ cao không thể ngờ tới.
Luyện khí sáu tầng, vẫn còn tăng tiếp được.
Vô Cực thánh pháp vận chuyển, xung quanh bán kính mười mét, thiên địa linh khí như bị dẫn động, điên cuồng lao như thiêu thân về phía Lâm Vũ, hoàn mỹ dung nhập thể nội, lắng đọng thành linh lực, nhanh chóng ngưng tụ về đan điền.
Lâm Vũ trầm mê trong tu luyện, không dứt ra được.
Trọn vẹn trôi qua một ngày.
Khu vực ngoại môn, tại một góc nhỏ, vô số đệ tử gần đó phát giác, nồng độ linh khí đang lấy một tốc độ giảm dần, bọn họ tu luyện trở nên chậm chạp, những ai không có đan dược phụ trợ, chính là phát hiện ra chênh lệch rõ nhất.
Đã có người báo cáo lên chấp sự, thế nhưng chuyện này không ai coi trọng, bởi vì bọn họ đã kiểm tra kĩ, không có phát giác điều gì bất thường, cho là sự việc ngoài ý muốn, rất nhanh trở nên lắng xuống.
Mà Lâm Vũ lúc này, sớm đã không còn trong phòng.
Vô Cực thánh pháp quá bá đạo, cưỡng ép c·ướp đoạt quá nhiều thiên địa linh khí, may mắn Lâm Vũ phát hiện ra kịp thời dừng lại, nếu không xảy ra chuyện, e rằng kinh động tới cả cao tầng tông môn.
Hắn nâng lên bàn tay, nơi đó hội tụ linh lực bàng bạc, luận chất lượng vô cùng nồng đậm.
Mà ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn phía sơn lâm rậm rạp cây cối, ngoại trừ địa điểm vô cùng vắng vẻ.
Chỉ là sơn lâm bình thường, có một ít hung thú tầm thường sinh sống, vị trí gần với tông môn, hàng ngày lại ít người đi vào.
Cuối cùng nội tâm thả xuống lo lắng, khí tức theo đó bộc phát kinh khủng.
Luyện khí chín tầng, chỉ kém một bước liền ngưng nguyên thành công.
Chỉ một thời gian trước, Lâm Vũ nằm mơ cũng không dám tin tưởng, bản thân liền có thể đạt tầng thứ này.
Hắn chọn lấy chỗ ngồi sạch sẽ, nhanh chóng xếp bằng tĩnh tâm, trong đầu vận chuyển Vô Cực thánh pháp quyển hạ, hấp lực kinh khủng lần nữa tái hiện.
Đã không có gì cố kị, nhất thời phương viên mấy chục mét xảy ra biến hóa, thiên địa linh khí trở nên b·ạo đ·ộng, điên cuồng chảy về một hướng, phảng phất hội tụ thành vòng xoáy, đang không ngừng kéo dài.
Mà Lâm Vũ cảm nhận linh lực đề thăng, nhanh chóng tập trung làm bước cuối cùng, ngưng luyện linh lực xung kích ngưng nguyên cảnh giới.
Trong Huyền Thiên đại lục, luyện khí mới chỉ coi là chút da lông, chỉ có đạt đến ngưng nguyên cảnh, mới được xem như đặt bước chân khởi đầu, nắm được thực lực nhất định.
Đương nhiên từ luyện khí muốn qua ngưng nguyên, vô cùng khó khăn, không chỉ có liên tục dùng linh lực bào mòn bình chướng, liền ý chí cũng phải vững như bàn thạch, sơ sảy một bước có thể thất bại hoàn toàn.
Thông thường muốn đột phá, trước đó cũng phải chuẩn bị rất nhiều đan dược, hoặc là dừng ở luyện khí đã lâu, lượng linh lực tích xúc dồi dào.
Thế mà Lâm Vũ đạt được luyện khí cửu trọng mới bao lâu, bây giờ hắn đã muốn xung kích ngưng nguyên cảnh.
Kì thực hắn cũng có cơ sở dựa vào, Vô Cực thánh pháp quá bá đạo, cưỡng ép c·ướp đoạt thiên địa linh khí, nơi này hoang vắng như vậy, linh khí chỉ phải phục vụ một mình hắn, số lượng đã đủ bù vào khoảng trống thiếu hụt.
Tức thì, Lâm Vũ điều động linh lực khổng lồ, như giang hà chi thủy không ngừng xung kích bình chướng, trên nét mặt phá lệ nghiêm túc.
Trải qua không biết bao nhiêu lâu.
Sắc trời đã ảm đạm, bầu không khí chuyển biến lạnh lẽo.
Lâm Vũ vẫn yên tĩnh ngồi trên tảng đá, cả người tĩnh tọa nhập thần.
Mồ hôi tích xuất trên trán ngày một nhiều, cuối cùng theo đông đông từ lồng ngực vang lên, xương cốt toàn thân kẽo kẹt, cơ thể bỗng chốc bộc phát uy áp kinh khủng.
Linh lực thuế biến lột xác, toàn bộ trở thành nguyên lực thuần túy, tinh khiết nồng đậm không chút pha tạp.
Cơ hồ phương viên mấy mét đều bị thần thức bao phủ, đây là khí thế thuộc về ngưng nguyên cảnh, vô cùng bá đạo.
Lâm Vũ cảm tưởng cỏ cây đều đang run rẩy, lá cây rơi lã chã.
Hắn nhấc chân nhấc tay, tùy ý loạn động liền ẩn chứa lực lượng khổng lồ, so với khoảng cách luyện khí cửu tầng, đơn giản là mạnh gấp mười lần.
Hoàn toàn lột xác về chất, chân chính nắm giữ thực lực.
Tiếp xuống một đoạn thời gian.
Tu vi củng cố ở ngưng nguyên cảnh, sau đó Lâm Vũ thuận lợi đột phá ngưng nguyên nhị trọng, cuối cùng chậm chạp khó tiến.
Hắn biết thiên địa linh khí đã thiếu hụt, có cố gắng tiếp cũng hiệu quả thấp.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, màn đêm dần phủ xuống, giơ năm đầu ngón tay chỉ thấy được mờ mờ.
Lâm Vũ lựa chọn lưu lại, chờ đợi ngày mai rồi trở về tông môn.
Một đêm an tĩnh trôi qua.
Sáng sớm, mặt trời vừa mới lấp ló phía xa, Lâm Vũ từ trong minh tưởng tỉnh lại, hắn chỉnh đốn y phục, sau đó bùng nổ tốc độ, thuộc về ngưng nguyên cảnh, trong nháy mắt hóa thành từng đạo tàn ảnh.
Ước chừng một canh giờ.
Lâm Vũ đã về tới cổng vào Vô Cực tông, hắn áp chế khí tức tu vi ở luyện khí ba tầng, trừ khi gặp phải ngưng nguyên cảnh trở nên, nếu không hoàn toàn an tâm không bị phát hiện.
Dù sao yên lành một tên ngoại môn vượt mấy cái tiểu cảnh giới, đột nhiên bước vào ngưng nguyên cảnh, nếu chuyện này lộ ra, tất gây nên người đời nghị luận.
Hơn nữa.
Huyền Thiên đại lục, chuyện gì cũng có thể xảy ra, phòng vạn nhất, tránh cho phiền phức quấn thân, tạm thời Lâm Vũ chưa muốn bại lộ thực lực.
Luyện khí ba tầng đã đủ dùng.
Cước bộ không nhanh không chậm, thuận lợi đi vào khu vực ngoại môn, tiến nhập phòng của mình, Lâm Vũ nhanh chóng dừng ở góc phòng, nơi đó chất đầy phế phẩm đan dược.
Đã sang ngày mới, tất nhiên số lần bài trừ thuộc tính đã hồi đủ, Lâm Vũ nghĩ suốt cả đêm, hắn muốn kiểm tra suy tính trong đầu.
Lập tức.
Lâm Vũ ra lệnh: "Hệ thống có thể bài trừ toàn bộ đan độc kia không?"
Phảng phất thời gian ngừng lại, Lâm Vũ hồi hộp trông chờ.
Chỉ thấy, thanh âm lạnh lẽo đáp lại.
【Tiêu hao một lần bài trừ thuộc tính tiêu cực, phải chăng bài trừ 3450 thuộc tính tiêu cực.】
"Nhanh chóng bài trừ cho ta."
Thành công.
Lâm Vũ kém chút cười thành tiếng, nếu như toàn bộ đều có thể bài trừ thuộc tính tiêu cực, chẳng phải sẽ chỉ còn dược lực tinh khiết nhất lưu lại, chẳng khác nào đan dược phẩm chất cực cao.
Quả nhiên theo hệ thống bài trừ hoàn tất, hơn ba nghìn mai đan dược phát sinh thuế biến, lớp vỏ cặn đen kịt bên ngoài rung chuyển, từng cái từng cái rớt xuống, bại lộ ra bên trong là khỏa đan dược màu trắng không vết gợn.
Cùng lùng hơn ba nghìn mai đan dược màu trắng xuất hiện, mùi đan dược nồng đậm tới cực điểm bỗng chốc tràn ngập khắp phòng.
Lâm Vũ mới chỉ hít vào một hơi nhẹ, đã có cảm tưởng lục phủ ngũ tạng tràn ngập dược lực.
May mắn hắn đã đóng chặt cửa phòng, nếu để mùi đan dược thoát ra bên ngoài, tuyệt đối gây nên chúng nhân đệ tử kinh sợ.
Bởi vì, trước mặt hắn đây chính là ròng rã hơn ba nghìn mai cực phẩm đan dược, chân chính cực phẩm đan dược, có tiền cũng chưa chắc mua được.