Chương 7: Thực lực tăng mạnh
Lâm Vũ đứng ở cành cây cao nhìn xuống, đầu yêu thú này ít nhất đã khai linh trí, ngay tại thời điểm hắn tới gần, kì thực nó đã phát giác ra được, nhưng chỉ có chờ hắn phân tâm mới bắt đầu t·ấn c·ông, đúng là vô cùng gian xảo.
Bây giờ hắn sử xuất kiếm chiêu mạnh nhất, vậy mà cũng không có tạo thành nửa điểm thương tổn, thậm trí hư hại cả v·ũ k·hí, tiếp tục lưu lại chỉ thêm nguy hiểm.
"Chậc, tinh cương kiếm vẫn quá yếu, không chịu nổi ta toàn lực thi triển thiên ngoại lưu tinh."
Hắn đã có thể xác định, đầu cự ngạc sở hữu thực lực ngưng nguyên cảnh trung kì, đáng lưu ý phương diện phòng ngự tiếp cận hậu kì, hẳn là đám đệ tử phát hiện ra nó, trong phút chốc bị nó đoàn diệt, không một ai thoát được ra ngoài thông báo cứu viện.
Lâm Vũ hít sâu một hơi âm thầm ghi nhớ vị trí, cuối cùng hắn lựa chọn rời đi.
Tiếp một đoạn thời gian ngắn ngủi vô sự, Lâm Vũ bám vào vách đá, dùng lực ở chân, từng đoạn lại từng đoạn nhảy lên cao hơn, tìm được chỗ thích hợp mới dừng lại nghỉ ngơi.
Ngồi trên trên cao, bao quát toàn cảnh một phiến sơn mạch.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn có khả năng miêu sát yêu thú luyện khí, nhưng mà gặp yêu thú ngưng nguyên cảnh trở lên, nhất là đối đầu loại thiên về lực phòng ngự, có cảm giác tay chân bất lực.
Suy nghĩ một hồi đi đến thông suốt, Lâm Vũ thở ra ngụm trọc khí.
"Mục tiêu của ta bây giờ là điểm cống hiến, không cần thiết tìm yêu thú sở hữu chiến lực mạnh mẽ."
Kết thúc nghỉ ngơi, Lâm Vũ xuống dưới đất bằng, hắn đi ngược với hướng ban nãy, cố ý tránh né cự ngạc.
Đi ước chừng nửa ngày, Lâm Vũ ngoài ý muốn bắt gặp một đầu lôi ảnh báo, thực lực con yêu thú này chỉ có luyện khí trung kì, đương nhiên bị Lâm Vũ nhất kiếm xuyên tâm, răng nanh cùng da bị thu vào túi trữ vật, cái xác được hắn treo lên cây, dùng làm mồi dụ yêu thú tới.
Trong lúc chờ đợi con mồi cắn câu, hắn đi vòng quanh phương viên mấy dặm, không ngừng sử dụng thần thức quét qua địa hình, trên cơ bản diệt sát thêm một đầu Hoả Tinh đại xà, thực lực luyện khí hậu kì, một đầu Xích Minh thiểm thử luyện khí trung kì.
Ngưng nguyên cảnh cửu trọng, đơn giản là nghiền ép yêu thú từ ngưng nguyên cảnh trở xuống.
Chỉ cần hắn nhìn thấy mặt, liền kiếm quang loé lên, một bộ t·hi t·hể đã nằm trên đất.
Lâm Vũ không có học qua thân pháp, quá trình di chuyển đều dùng nguyên lực quán thông vào hai chân chạy nhanh, bởi vậy cách một đoạn thời gian phải dừng lại nghỉ ngơi.
Không hề rảnh rỗi, hắn lấy ra cực phẩm tụ linh đan tu luyện, thuận tiện bổ khuyết nguyên lực thiếu hụt.
Ngay tại hắn ngồi trên cây cao điều tức, từ phương xa truyền đến dị động, hai mắt nhanh chóng mở ra, đáy mắt thoáng qua một tầng dị sắc.
"Có giao chiến?"
Lâm Vũ thông qua giác quan cảm nhận, vị trí tựa hộ vượt qua phạm vi bao trùm thần thức của hắn, chí ít cũng phải cách chỗ này mấy dặm, nếu lấy võ giả ngưng nguyên cảnh mà nói, đương nhiên khoảng cách này tương đối gần.
Thân hình khẽ động, Lâm Vũ quyết định muốn đi xem thực hư, nếu may mắn không biết chừng lấy được chỗ tốt nhiều lắm.
Càng vào sâu hơn Âm Phong sơn mạch.
Bốn phía tràn ngập giọng nói, kì quái là giọng nói rất có quy luật, mỗi một lần nhấc lên, đều sẽ khiến một loại công kích nào đó cùng lúc xuất hiện, đi kèm chính là tiếng yêu thú gào thét dữ tợn.
Lâm Vũ đã tiếp cận tới nơi, hắn cách xa trăm mét, đứng trên cây cao nội liễm khí tức, hai mắt một mực âm trầm.
Chỉ thấy.
Vô số đệ tử ngoại môn kết hợp với nhau, luân phiên công kích yêu thú trước mặt, đó là một đầu bạch mao dã trư, hình thể cao tới ba mét, toàn thân tràn ngập v·ết t·hương, mỗi hơi thở đều toả ra khí tức cuồng loạn.
Đầu dã trư này vậy mà đã tiếp cận luyện khí viên mãn, ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá ngưng nguyên cảnh.
Đứng đầu trong đám đệ tử, ba đạo khí tức mạnh mẽ luyện khí cửu trọng làm trung tâm, không ngừng chỉ huy, bảo hộ chỗ yếu điểm, động tác bọn họ vậy mà quá quen thuộc, chưa một lần xuất hiện sai sót.
Lâm Vũ quan sát từ xa, lập tức nhận ra mấy người, tỉ như bên trái chiến lực luyện khí cửu trọng, một trong số đó là cuồng đao Vân Trí, nổi danh ở ngoại môn, bài danh trên tinh anh bảng xếp trước ba mươi.
Nhìn đội hình đến xem, ngược lại không hề lấy Vân Trí làm trung tâm, mà là một vị thiếu nữ mỹ mạo xinh đẹp.
Đối phương tuy rằng yếu hơn Vân Trí, thế nhưng tất cả chỉ đạo đều đến từ nàng mà ra, hành động thập phần nhuần nhuyễn.
"Tổ đội trận pháp, không có luyện mấy năm, căn bản không đạt được tác dụng như vậy."
Lâm Vũ tính toán, đầu yêu thú kia sợ rằng chưa đến mấy chục hơi thở tiếp theo, hẳn sẽ bị trận pháp tổ đội này cầm xuống.
Hoặc có lẽ hắn tính toán sai.
Bởi vì Bạch Mao dã trư tựa hồ cảm nhận uy h·iếp quá lớn, biết rõ tự thân khó địch lại, nó lựa chọn chạy trốn, tiếng thét dài mang theo sóng lực lan rộng, nhất thời làm người choáng vàng.
Đứng trong tổ đội trận pháp, Vân Trí nhanh chóng hành động, hắn tự mình tách khỏi đội ngũ, thân pháp nhanh nhẹn thoáng chốc đổi kịp dã trư, đao ra khỏi vỏ chém về phía trước.
Phốc xử, chiêu thức chém lên thân dã trư, thế mà bị tầng tầng bạch bao ngăn trở, tối đa tạo thành một đạo v·ết t·hương hẹp dài.
Cảm nhận được đau đớn, dã trư càng thêm cuồng bạo, nó một đường chạy về phía trước, v·a c·hạm làm sụp đổ vô số đất đá cây cối, đại địa đều rung chấn nhè nhẹ.
Vân Trí chưa có ngừng tay, đao quang liên miên bất tuyệt bắn ra, trên lưng dã trư chồng chất v·ết t·hương, nguyên bản lớp bạch mao vậy mà giống như khối băng chia năm xẻ bảy, không có chỗ nào lành lặn.
Chẳng biết từ lúc nào, phía sau Vân Trí xuất hiện một đạo khí tức luyện khí cửu trọng, đối phương chính là người ở bên phải trong tổ đội tên gọi Yến Thập Tứ, thân pháp xem ra còn cao thâm hơn cả Vân Trí, chớp mắt liền vượt qua đối phương.
Yến Thập Tứ nhảy một cái tiếp đến trên đầu dã trư, có lẽ nguyên nhân yêu thú xuống sức, cũng không có phát hiện ra, hắn thuận lợi rút kiếm khỏi vỏ, nhất kích đâm xuyên đại não.
Bạch Mao dã trư rống dài, tiếng thét thê lương chói tai, thân hình bất ngờ chệch đi, lảo đão kịch liệt mà ngã xuống, bị kéo lê đoạn dài mới ngừng.
Yến Thập Tứ cho kiếm vào vỏ, hắn từ trên thân dã trư nhảy xuống, nhìn trước mặt Vân Trí cũng đã đuổi kịp, gương mặt thoáng vui vẻ.
Hai người phối hợp với nhau, Vân Trí sức lực lớn nhất đứng ra khiêng t·hi t·hể dã trư trở về, còn như Yến Thập Tứ đứng bên cạnh cảnh giác xung quanh.
Chẳng mấy chốc hai người quay lại chỗ cũ.
Chỉ là Yến Thập Tứ đi đằng sau liền phát hiện không ổn, bởi vì xung quanh hoàn toàn trống trải, yên tĩnh tới kì lạ, toàn thân không khỏi cảnh giác lên.
Vân Trí cũng là nhận ra khác thường, lập tức đặt t·hi t·hể dã trư xuống, ngay tại hắn muốn gọi tên mấy người, từ phía sau vang lên thanh âm phốc xử, đến khi hắn quay đầu lại nhìn, con ngươi đột ngột co rụt.
Yến Thập Tứ bị thiếu niên xa lạ nhất kiếm xuyên tâm, c·hết không thể c·hết hơn, mà thiếu niên nhếch miệng cười lạnh lùng, giọng nói vang lên rõ mồn một:
"Quá yếu, luyện khí cửu trọng hóa ra yếu như vậy."
Vân Trí dù sao cũng kiến thức đủ nhiều, ma luyện ở bên ngoài vô số lần, hắn phản ứng rất nhanh, cấp tốc lùi lại ra xa, đồng thời cẩn thận đánh giá, thiếu niên này ăn mặc giống như hắn, là ngoại môn đệ tử, bộ dạng này không giống cùng hắn có thù gì.
Hơn nữa Yến Thập Tứ là luyện khí cửu trọng, vậy mà trong nháy mắt bị đối phương miểu sát, đơn giản là vô cùng kinh khủng.