Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9


Quan thành Giang Lăng là một vị quan liêm khiết, chính trực. Dù thành Giang Lăng vốn dĩ không đủ khả năng cứu tế cho số lượng nạn dân khổng lồ, ông ta vẫn cho dựng nhiều lán trại tạm bợ bên ngoài thành, định kỳ phát cháo và lương thực cứu trợ.

Tiểu Sơn này, không, Từ đại sư này thật sự dám bắt rận trên đầu hổ. Họ nói nàng không hiểu, là đang lừa tiền, vậy nàng cứ nhất quyết tiên đoán tương lai nhà họ Đường “gió mưa lay lắt”, “phúc họa khôn lường”.

Với lời hứa từ thần toán sư, Thành lệnh đương nhiên không mảy may nghi ngờ: “Thật sao? Vậy thì tốt. Như thế, ta không cần điều thêm nhân lực để sửa đê điều mà tập trung mở rộng thủy lợi, phát triển nông canh.”

Chủ trương của nàng: Không ai được sống yên ổn cả.

Quả nhiên, khi nhà họ Đường ký hôn ước với vị Thần toán tử, chắc chắn đã được thông báo rõ hậu quả nếu đơn phương hủy bỏ. Để bảo toàn lợi ích gia tộc, nhà họ Đường buộc phải hy sinh lợi ích cá nhân của Đường Gia Thiện.

Liễu lão gia nghĩ đến viên “Ngọc Quỷ Chu” đang giấu trong người. Đây vốn là vật định lén trả lại cho Lão Tam nhà họ Tạ. Hay là trước tiên đưa nó cho Tiểu Sơn để nàng ứng phó tình huống?

Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, Liễu lão gia vẫn kể cho nàng nghe những gì mình biết.

Không thể nào. Từ Sơn Sơn luôn đi khắp nơi để lừa tiền nhằm lấy lòng nam nhân. Sao có thể vô duyên vô cớ giúp nhà họ Liễu? Chẳng lẽ… là nhi tử của Liễu lão gia dùng nhan sắc để mê hoặc nàng?

Từ hôn chỉ là nhân tiện, vậy mục đích chính là gì? Đứng ra giúp nhà họ Liễu, hay đến để đe dọa nhà họ Đường?

Nàng đương nhiên không cố hái trăng, vì… nàng muốn ánh trăng tự bay đến bên cạnh nàng.

Cuối cùng, ông cũng hiểu rõ ngọn ngành. Không phải ông điên, mà là Tiểu Sơn điên rồi. Đường Gia Thiện khiến nàng mất đi một mối hôn sự, nên nàng muốn cả nhà họ Đường phải “đền mạng” cho nỗi nhục này!

“Từ hôn chỉ là nhân tiện xử lý thôi.”

Liễu lão gia đột nhiên cứng đờ, vẻ mặt kinh hãi: “Sao… sao ngươi biết được lão phu nghĩ gì?”

Liễu lão gia: Bề ngoài tôi có vẻ yếu đuối, nhưng chuyện trong lòng tôi thì có liên quan gì đến ai đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tốt lắm, “chủ nợ” thứ hai đã xuất hiện.

Ánh mắt của Đường Canh Hải trở nên sắc bén.

Hai người hít sâu một hơi, nhìn nàng chằm chằm, chân mày nhíu chặt, trong mắt như b*n r* dao nhọn.

“Không, không có lấy tiền.” Liễu lão gia lúng túng, vội vàng lên tiếng giải thích: “Từ đại sư là do con ta mời đến, nàng ấy nói không lấy tiền.”

Chẳng phải đó là ý muốn từ hôn sao? Nhớ lại câu hỏi của nàng khi đến nhà họ Đường, lúc ấy Liễu lão gia không suy nghĩ nhiều. Nhưng giờ nghĩ lại từng lời, từng chữ, ông không khỏi kinh sợ.

Chỉ nghe nàng nói: “Chính Đường Gia Thiện đã đích thân đến núi Khước Tà, xé hôn thư ngay trước mặt ta .”

Khí phách thật lớn! Ông… thật sự khâm phục.

“Chuyện này, chúng ta nhất định sẽ hỏi Gia Thiện rõ ràng, bắt hắn phải đưa ra lời giải thích. Nhưng Sơn Sơn, lần này cháu cùng Liễu lão gia đến Đường gia, là vì việc này sao?”

Mặt Liễu lão gia trắng bệch.

“Chuỗi Ngọc Quỷ Châu đó, Liễu lão gia hãy sớm trả về Tạ gia. Có ta ở đây, trong vòng một tháng trận pháp đoạt mạng chắc chắn sẽ không gây hại. Đó có phải do Tạ gia hay không, chẳng bao lâu nữa sẽ rõ thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Họ nhớ đến lời nàng vừa nói: “Việc gì sẽ khiến nhà họ Đường bị cuốn vào âm mưu của kẻ khác, dẫn đến diệt vong. Sự yên ổn của nhà họ Đường e rằng chỉ dừng lại ở hôm nay…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 9

Từ Sơn Sơn liếc nhìn ông một cái: “Ta sẽ không cùng nhà họ Đường cấu kết để hãm hại nhà họ Liễu của các người.”

Liễu lão gia vẫn không thể nghĩ thông suốt, nhưng nhớ đến việc nhà họ Tạ gần đây chủ động kết giao với nhà họ Lưu, chuyện đó vốn đã rất kỳ lạ.

Mao Mao: … Thảo nào lúc vào thành nàng không nói gì, hóa ra đã tính sẵn cách để con mồi tự động đưa đến miệng mình.

Từ Sơn Sơn chỉnh lại tay áo, nụ cười trên môi nàng càng sâu, thái độ cũng trở nên hòa nhã hơn: “Việc giữa ta và nhà họ Liễu tự có lý do. Nếu hai vị công gia nói chuyện từ hôn là hiểu lầm, vậy ta tin. Tạm thời không nhắc đến chuyện này, đợi Đường Gia Thiện tự mình giải thích với ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ông… ông đã nói gì lúc đó?

Khi Liễu lão gia cùng Từ Sơn Sơn được thuận lợi đưa ra khỏi Thương Khâu, ông vẫn còn thẫn thờ.

Thật sự không lấy tiền, mà ông cũng quên nhắc đến chuyện tiền bạc…

Xé hôn thư? (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai vị công gia từ trước đến nay vốn không ưa Từ Sơn Sơn. Trong mắt họ, nàng ngu ngốc, tham lam, còn say mê nam sắc. Nghĩ đến việc tương lai Đường gia phải rước về một người như vậy, sắc mặt hai lão dần tối sầm.

“Được, lão phu sẽ lập tức xử lý chuyện này.”

“Ồ.”

Chương 9: Chủ nợ

Nàng khẽ nhắm mắt.

Chẳng lẽ nàng có thuật đọc tâm?

Đườngg Canh Hải run rẩy nhìn về phía nàng.

Đường Canh Phúc dựa vào vai trò bề trên, trách mắng: “Sơn Sơn, tuy sư phụ cháu là người rất tài giỏi, nhưng theo ta biết, cháu chẳng hiểu gì về mấy việc này. Đừng làm những chuyện làm ô uế danh tiếng của sư phụ cháu nữa. Nếu cháu thiếu tiền, có thể nói với thúc công. Cháu cầm bao nhiêu tiền của Liễu lão gia, thúc công sẽ trả thay.”

***

Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền đến từ lồng ngực Từ Sơn Sơn, nó như một điềm báo nguy cơ.

Nhưng dù sao họ cũng là những con cáo già lâu năm, không dễ dàng bị vài lời của nàng làm mất đi sự tỉnh táo.

Nàng thở dài: “Lại càng không có ý định cướp hết tài sản nhà họ Liễu rồi mang đi bù đắp cho nhà họ Đường.”

——

***

Liễu lão gia run rẩy.

Tạ gia đang làm mưa làm gió trên quan trường, đặc biệt là Tạ Vũ Cẩn – vị sủng thần bên cạnh Nhạc đế. Bọn họ hà cớ gì phải hạ mình kết giao với Lưu gia?

“Đại sư, ngươi sao vậy?” Liễu lão gia nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt, liền lo lắng hỏi.

“Phải không?” Từ Sơn Sơn thản nhiên, nét mặt chẳng biểu lộ cảm xúc: “Ý của hai vị công gia là không định trả lại tín vật và hủy bỏ hôn thư với ta sao?”

Đường Canh Phúc nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, giọng nói dậy sóng ngầm: “Việc này chắc hẳn có hiểu lầm.”

Hai vị công gia nhìn nàng, ánh mắt tối lại, không nói lời nào.

Liễu lão gia: “…” Không phải đang nói về Tạ gia, về kẻ chủ mưu của trận pháp đoạt mạng sao? Vì cớ gì đề tài đột nhiên chuyển sang tình hình thiên tai ở thành Giang Lăng thế này?

Có phải ông lỡ lời rồi không? Có phải ông đã xúi giục Tiểu Sơn trả thù, khiến nhà họ Đường phải quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ?!

Vì vậy, ngày càng có nhiều người đổ về khu vực ngoài thành, hỗn tạp như rồng lẫn cá, biến nơi đây thành một vùng đất hỗn loạn.

“Nhưng tại sao ngươi lại muốn giúp Liễu gia ta?” Dù sao nàng cũng là tốn tức của nhà họ Đường… Câu này ông chỉ dám lẩm bẩm thật nhỏ trong miệng.

Không lấy tiền?

Trong đầu nàng hiện lên ký ức của nguyên chủ: nàng ta từng bảo đảm với Thành lệnh ở Giang Lăng: “Thành lệnh yên tâm, sư phụ phái ta đến để đo khí vận cho Giang Lăng thành. Người đã nói, trong vòng một năm tới, các người chắc chắn sẽ mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.”

“Ồ.”

Đường Canh Hải đoán mò, suy nghĩ không đầu không đuôi.

Nàng lại đang nói lời mê hoặc!

Một câu nói vạ miệng của nguyên chủ đã dẫn đến hậu quả là nàng hiện tại phải gánh trên vai nghiệp chướng của cả một thành.

Từ Sơn Sơn xếp tay áo, bước đi phía trước, không trả lời thắc mắc của ông mà chỉ nói: “Đường gia quả thực có nhúng tay, nhưng kẻ chủ mưu muốn tiêu diệt Liễu gia lại không phải đến từ nhà họ Đường.”

“Cũng không định ngoài mặt giúp các người, nhưng lại âm thầm đi hỗ trợ nhà họ Đường.”

Trước khi rời đi, như sực nhớ ra điều gì, Từ Sơn Sơn nói: “Dựa vào quan hệ liên hôn chưa hoàn toàn chấm dứt của chúng ta, lúc nãy đã nói phần thượng quẻ, vậy giờ ta sẽ nói tiếp phần hạ quẻ: “Vào ngày trăng tròn, sẽ có một nhân vật cao quý, quyền thế ghé thăm Thương Khâu lúc đêm khuya. Đây sẽ là quyết định quan trọng nhất của nhà họ Đường. Tương lai là bước lên mây xanh, hay cơ nghiệp mấy chục năm sụp đổ chỉ trong chớp mắt, tất cả phụ thuộc vào lựa chọn của các người.”

“Người làm tướng sư, không chỉ giỏi phong thủy mà còn tinh thông thuật xem tướng. Mà xem tướng thì đương nhiên phải có nhãn lực phi phàm.”

“Liễu lão gia, khi ta vào thành có thấy nạn dân tràn lan bên ngoài cổng. Ngài có thể kể cho ta nghe tình hình hiện tại của thành Giang Lăng được không?”

(Chương 9 kết thúc.)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9