Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: 3: Đừng Làm Bồ Câu Đưa Thư Nữa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: 3: Đừng Làm Bồ Câu Đưa Thư Nữa


"Cô Lê đang ở văn phòng." Kiều Mộ Dương thấy Lê Nhất đứng thẳng lần nửa, nhắc nhở câu này xong bèn nhấc chân rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi bị bánh xe nghiền qua, mảnh nhỏ lại vỡ tan rồi sau đó lại tạo thành những mảnh nhỏ mới.

May mà có người đúng lúc đỡ Lê Nhất một cái, ba người bọn họ mới đứng vững. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Nhất hoàn toàn không hay biết gì về chuyện riêng của Kiều Mộ Dương.

Tiết Thể d·ụ·c buổi chiều, lớp 6 cậu dẫn dắt thua lớp 9 do thực lực không bằng.

Chuyện này đối với cô mà nói, cũng không phải là chuyện xấu..

Hứa Gia Thời đè thấp giọng, hơi nghẹn ngào, "Mỗi ngày tớ đều nghĩ đến cậu ấy, lúc đi học chẳng nghe vào đầu cái gì cả..."

Không phải mấy đứa thiếu nữ bọn con đều thích xem phim thần tượng thanh xuân sao?"

Đợi sau này mấy đứa trưởng thành, nhìn lại chàng trai mình thích lúc bản thân mười bảy mười tám tuổi, nhất định sẽ cảm thấy bản thân hồi đó ngốc đến đáng yêu."

Trong sân trường yên tĩnh, đèn đường mê man trông hơi thê lương sau cơn mưa.

Hôm nay Lê Nhất cũng mặc đồng phục mùa hè, cô không giống như Hứa Gia Thời sẽ đi sửa quần áo một chút để mặc lên vừa người hơn.

Lê Nhất "xì" một tiếng.

Mệt? Hôm nay tâm trạng cậu không tốt sao.

Lúc nghỉ trưa, Lê Nhất không có khẩu vị ăn cơm bèn tìm Cao Phi hỏi chìa khoá phòng thiết bị, trốn vào trong nằm lên đệm nghỉ ngơi.

Lê Nhất: "Tháng này ông ấy có đưa tiền sinh hoạt của con cho cô không?"

Lãng.

Sức hấp dẫn của Kiều Mộ Dương đã phóng xạ đến tầng lớp người trưởng thành rồi sao?

Lê Nhất khoát tay với cậu: "Tớ không sao."

Rất nhanh, một chiếc xe việt dã màu xanh đậm dừng trước mặt cậu.

Cách cổng trường năm mét bên trái có một thiếu niên cao lớn đang đứng đeo tai nghe, chỉ là một bóng người nhưng Lê Nhất cũng nhận ra ngay lập tức.

Lê Nhất không hiểu xe, chỉ đoán xe này có giá xa xỉ.

Ban lãnh đạo nhà trường cho rằng các bài tập thể d·ụ·c đối phó của mọi người quá xấu, hoàn toàn không đạt được mục đích tăng cường thể lực nên dứt khoát để cho mọi người chạy mười lăm phút vào mỗi ngày.

Hành lang vắng trải dài, gió mát thổi đến sau cơn mưa, thiếu niên cách cô càng ngày càng xa.

Lê Nhất: "Vậy người cô thích như thế nào?"

Lê Nhất không nói gì.

Lê Nhất cười rộ lên.

Sau khi đuổi kịp hàng ngũ, Thiệu Tinh Tuyền nháy mắt với Lê Nhất, "Kỷ Tư Viễn vẫn còn chưa tỏ tình với cậu hả? Ánh mắt cậu ta nhìn cậu thâm tình quá đó."

Tháng trước Lê Nhất đau bụng kinh, bất ngờ bị cậu ta nhìn thấy nên cậu ta lặng lẽ nhớ kỹ ngày.

Trong đó có một tờ giấy ——

Lê Nhất ở bên trái, Cao Phi cao lớn đỡ cánh tay cô khiến cô cũng ngã theo.

Người đỡ Lê Nhất chính là Kỷ Tư Viễn, cậu ta nhíu mày, giọng nói trầm thấp, "Không sao chứ?"

Quy định mới ban hành của Minh Thành về việc tập thể d·ụ·c và chạy vào giờ ra chơi đã làm cho không ít học sinh đến bờ vực suy sụp.

Cô tỉnh ngộ: "Đồ tớ đưa, có phải cậu đều trả về không?"

Lê Mạn nghe xong thì cười nhạo một tiếng: "Không đến mức đó, mặc dù bố con không đáng tin cậy nhưng đầu óc vẫn còn rất linh hoạt."

Cao Phi vỗ một cái lên gáy Thiệu Tinh Tuyền: "Thở hổn hển cỡ đó mà còn có sức nói chuyện à!"

Nói xong, cô nhíu mày khom lưng.

Lê Nhất bình tâm lại, nói: "Tuần sau cô không cần cho con tiền sinh hoạt đâu, con kiếm được chút tiền nhuận bút, đủ dùng cho hai tuần ạ."

Lê Nhất lạnh lùng đẩy Cao Phi một cái: "Mau chạy đi đại ca."

Cô túm lấy Thiệu Tinh Tuyền đang bất động, thay vì bị liên luỵ, hai người kéo đuôi cả lớp.

Cô cứ như vậy mà trực tiếp mặc vào, rộng rãi thùng thình, kết hợp với gương mặt gầy và mái tóc hơi rối của cô, trong sự xinh đẹp mang theo chút hơi thở dứt khoát nhanh nhẹn.

Em gái Lê Mạn xuất sắc cỡ nào, anh trai Lê Lãng quá không tin cậy bấy nhiêu, đây là người ngoài đánh giá đúng trọng tâm về hai anh em nhà họ Lê.

Đi xa được mấy mét, cậu đưa lưng về phía Lê Nhất quơ quơ tay, "Đừng làm bồ câu đưa thư nữa."

Lúc cô đang khó chịu thì mấy "khách hàng" đến tận nơi "khiếu nại", nói thư gửi đi đều bị Kiều Mộ Dương trả về nên giờ thêm tiền nhờ Lê Nhất đi nghe ngóng nguyên nhân.

Buổi tối sau cơn mưa, vũng nước trên mặt đường mang đến những mảnh nhỏ của cảnh đêm thành phố.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, gương mặt có hơi mơ màng trong bóng đêm, tư thái nhanh nhẹn lên xe. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Mạn thả người, Kiều Mộ Dương liền sải bước rời đi.

Lê Nhất thỉnh thoảng chỉ muốn làm con vật thị giác với tính thẩm mỹ đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thỉnh thoảng cậu sẽ cho người ta cảm giác cô đơn, có liên quan đến sự lẻ loi của bản thân cậu cũng có liên quan đến sự ung dung trong trạng thái tĩnh của cậu.

Hứa Gia Thời: "Mấy ngày hôm nay tớ đặc biệt đứng đợi cậu ấy ở trạm tàu điện ngầm, hôm qua khó khăn lắm mới đợi được thì cậu ấy lại từ chối ngay trước mặt tớ.

Lớp bên cạnh xếp hàng sau bọn họ, các bạn nam chạy khá nhanh đã sắp vượt qua hai bọn họ.

Lê Mạn: "Lúc đó ánh mắt cô cao lắm đấy, đều là bọn con trai theo đuổi cô thôi! Hơn nữa năm đó con trai trường cô đều có hơi xấu, không đẹp trai ưa nhìn giống thời của mấy đứa."

Cô ấy than thở: "Tập thể d·ụ·c không tốt à, làm sao còn bắt chạy bộ nữa chứ."

Lê Mạn biết bình thường Lê Nhất sẽ gửi một ít bản thảo cho tạp chí học đường, ngầm đồng ý cho cô kiếm chút tiền tiêu vặt của bản thân.

Buổi sáng trận đấu NBA, thần tượng của cậu bị thương.

Lê Nhất thu hồi tâm tư lại, gật gật đầu hỏi: "Sao đến văn phòng hiệu trưởng muộn vậy cô?"

Thế giới này chẳng thiếu chàng trai đẹp đẽ, nhưng vừa đẹp vừa khí chất lại vừa xuất sắc lại không nhiều.

Tháng này cậu ta đã mua thuốc chuẩn bị ở chỗ đó từ lâu, hôm nay đúng lúc có tác dụng đưa đi.

Đến ngã ba đường, xe của nhà họ Kiều rẽ trái, chạy ngược hướng với xe Lê Mạn.

Trong trí nhớ của cô, bố có dáng vẻ mơ hồ giống như tên của ông ấy ——

Lê Mạn xem như không nghe thấy câu này, tiền nên cho, chưa bao giờ cô ấy bớt lại.

Lê Mạn: "Ông ấy là anh ruột của cô, con là cháu gái ruột của cô, con có thể ít nói chuyện tiền bạc trước mặt cô được không."

"Dạ?" Giọng nói của Lê Nhất rất vững.

Nhưng cô lại nghĩ, chàng trai này đều trả lại đồ mà các bạn nữ tặng.

Trong tai nghe của Kiều Mộ Dương đang vang lên bài hát tiêu biểu của dòng nhạc rock nổi tiếng của nước Anh vào những năm chín mươi, bên tai nháo nhiệt sôi nổi mà gương mặt cậu lại trầm tĩnh.

Cậu ta tự nhiên gia nhập vào việc hóng chuyện, "Ôi, nếu người đứng đầu khối và đứng thứ hai của khối bắt đầu hẹn hò, vậy chủ nhiệm còn không điên à."

-

Lê Nhất liên hệ với bối cảnh, quà của Hứa Gia Thời bị trả về, thư của các bạn nữ cũng bị trả về.

Cơ thể Lê Nhất khó chịu, hơi thở hơi yếu, "Sao vậy?"

Cậu ta vừa chạy vừa mắng: "Lớp người ta đều mập mới không chạy nổi, không ngờ hai cậu gầy như vậy cũng không chạy được, kém quá đấy."

Lê Nhất lo Kiều Mộ Dương đã rời trường nên trên đường đến đây cô chạy khá nhanh, lúc này dì cả đang mãnh liệt tra tấn cô.

Kỷ Tư Viễn không lộ mặt mà nhờ một cậu bạn lớp 7 đưa thuốc cho Lê Nhất.

Lê Nhất nhìn bên ngoài cửa sổ, kiến trúc cổng trường của Nhất Trung Thành phố đã rất lâu đời, không có khí thế bằng cổng mới của Minh Thành ở cơ sở mới nhưng cô lại rất thích cảm giác lâu đời này, có một loại ý vị phục cổ.

Lê Mạn bỗng nhiên đứng bên cạnh Lê Nhất, "Thắng nhóc đó đi rồi hả?"

Cô lấy ra một xấp thư, một phần trong đó là lần trước chưa đưa được còn một phần còn lại là gần đây.

Thiệu Tinh Tuyền rất ít tế bào vận động chạy đến mức thở hồng hộc, cả người được Lê Nhất kéo đi.

Cô ấy khẽ thở dài, nói với Lê Nhất: "Cậu ấy chắc chắn không thích tạo hình này của tớ."

Lê Nhất nhận lời xong quay về chỗ ngồi, Phí Nhã đưa cho cô một viên thuốc màu trắng, "Uống đi, lập tức sẽ không đau nữa."

Cô vừa thấy cậu liền lấy đồ trong balo ra.

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của thiếu niên được ngọn đèn hành lang yếu ớt chiếu lên, nhưng giọng nói lại mang theo mất hứng, "Quá tam ba bận, cậu không ngại mệt nhưng tớ ngại."

Cao Phi: "Kỷ Tư Viễn rất thích cậu à?"

- (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy vừa mới mua xe, là tài xế mới, hôm nay là ngày thứ hai ra đường.

Cao Phi thân là uỷ viên Thể d·ụ·c, chê hai người mất mặt nên chủ động chạy qua, mỗi tay túm lấy một người kéo hai cô chạy.

Cô ngủ chưa đến mười phút thì Hứa Gia Thời chạy vào tìm cô.

Chút gợn sóng kia, là Lê Nhất nghĩ đến bố Lê Lãng của mình.

Thiệu Tinh Tuyền ngạc nhiên: "Kỷ Tư Viễn thông minh ghê ha, sao cậu ta biết cậu bị đau bụng kinh?"

"Thật sự không sao."

Thú vị...

Trong kính chiếu hậu, Lê Nhất tràn đầy suy nghĩ đây lần thứ hai nhìn theo thiếu niên đã đi xa trong tối hôm nay.

Lê Nhất không rõ nội tình, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tâm trạng phức tạp ôm một đống thư chưa đưa được.

Hai cô gái ngồi trên đệm nói chuyện, ánh mặt trời loá mắt lướt qua đầu vai phản chiếu mái tóc mềm mại của hai cô gái thật đẹp.

Lê Mạn: "Con ít hóng chuyện của cô đi."

Lê Mạn nhếch khoé môi ma quái: "Bởi vì tên nhóc đó rất đẹp trai cho nên có bạn nữ đánh nhau vì nó.

Chương 3: 3: Đừng Làm Bồ Câu Đưa Thư Nữa

Cậu nói xem có phải cậu ấy có người thích rồi không."

"Hứa Gia Thời." Rốt cuộc Lê Nhất không chịu nổi nữa, cô nhẹ nhàng đụng vào cánh tay Hứa Gia Thời, cắt ngang cảm xúc bi thương của cô ấy, tự nhiên nói với cô ấy: "Cậu là hoa khôi của Minh Thành chúng ta, tiêu sái một chút có được không, làm sao mà vì một đứa con trai mà ảnh hưởng đến việc học của mình."

Lê Nhất phớt lờ cậu ta.

Những thứ mà các cô gái khác ao ước có được, cô ấy hy vọng Lê Nhất đều có thể có được.

Lê Mạn hỏi cô: "Con có sẽ đánh nhau vì chàng trai mình thích không?"

"Thật sự không kiên trì được nữa thì xin nghỉ về nhà đi."

Xe của Lê Mạn thong thả chạy qua trước mặt cậu, cô gái ngồi bên ghế phó lái ẩn vào chỗ tối nhìn trộm cậu, những điều này cậu đều không nhận ra.

Nếu thiếu mất tình thương của bố mẹ, vậy thì dùng phần khác để bù đắp.

Lê Mạn đương nhiên biết cô sẽ không, cảm thán nói: "Thằng nhóc này quả thực không tệ, ngoài cái đẹp trai ra còn có chút thú vị."

Lê Nhất không lên tiếng mà uống viên thuốc Phí Nhã đưa, vẫn không nhúc nhích nằm lên trên bàn học.

Tế bào vận động của Lê Nhất cũng chỉ hơn chút chút so với Thiệu Tinh Tuyền.

Hứa Gia Thời không ngờ Lê Nhất sẽ nói với cô ấy những lời này nên có hơi lờ mờ, sau đó nín khóc mỉm cười, "Vậy tớ đưa danh hiệu hoa khôi này cho cậu được không?"

Từ nhỏ đến lớn, Lê Nhất chưa từng hưởng thụ được niềm hạnh phúc bố đón cô tan học.

Lê Nhất lắc đầu: "Cậu mau lên trước đi, nếu không người giám sát của hội học sinh sẽ trừ điểm."

Cao Phi thuận miệng hỏi Lê Nhất, "Nghe nói cậu đưa thư thay người ta bắt đầu thu tiền rồi, được đấy, không hổ là học sinh xuất sắc, đầu óc đủ nhạy."

Sau khi chạy bộ hết tiết này xong, bụng Lê Nhất vẫn luôn đau.

Lê Nhất thuận miệng hỏi Lê Mạn, giọng điệu bình thản: "Đã hai tuần bố con không liên lạc với con rồi, chắc sẽ không bị lừa vào tổ chứ bán hàng đa cấp nhỉ."

Lê Mạn chở Lê Nhất đến trước cổng trường bằng xe hơi.

Đây là Kỷ Tư Viễn thân là học sinh siêu cấp xuất sắc, rất kh*ng b*.

Buổi tối Lê Nhất đến Nhất Trung Thành phố, đúng lúc gặp Kiều Mộ Dương ở trên hành lang.

Lê Nhất đang định uống thuốc thì Kỷ Tư Viễn cũng đưa đến một hộp thuốc.

Hứa Gia Thời duỗi thẳng đuôi tóc càng lộ ra sự xinh đẹp, khi nói chuyện lúc nào cũng rất dịu dàng khiến cô ấy trông vô cùng mềm mại.

Lê Mạn lại nói: "Nhưng mà, cho dù là chàng trai rất tốt thì cũng không nên dùng cách dữ dằn đi thích cậu ta.

Lê Nhất: "Hôm nay cô thông hiểu rất nhiều, là nhớ lại chàng trai mình từng thích sao ạ?"

"Thật sự không sao?"

Sắc mặt Lê Nhất trắng bệch, đầu đều là mồ hôi, ngay cả giáo viên đang dạy cũng nhìn ra được sự khác thường.

Có ngườn mượn lực, Thiệu Tinh Tuyền thoải mái không ít, thả lỏng nên không chú ý đường dưới chân nên bị đá vụn cào bàn chân một cái, khiến cho Cao Phi cũng bị ngã xuống.

Kiều Mộ Dương cúi đầu nhìn những mảnh nhỏ thành phố bị khúc xạ trên mặt đường, cho dù ngâm ở trong đêm tối, khắp người cậu cũng quanh quẩn cảm giác sáng kỳ lạ.

Sau khi ba mẹ ly hôn, Kiều Mộ Dương theo Kiều Tụng Văn, tình cảm hai bố con rất thân thiết.

Bỗng nhiên cô rất uể oải, không phải bởi vì chuyện làm ăn đưa thư sắp đi tong mà là cô phát hiện cảm xúc của bản thân bắt đầu bị cậu tác động.

"Cậu sao vậy?" Giọng của Kiều Mộ Dương mềm mỏng hơn mấy phần.

Hôm nay cậu vô cùng lạnh nhạt.

Mấy giây sau, Lê Mạn chú ý đến xe việt dã đằng sau vẫn luôn đi theo xe mình, nhịn không được chia sẻ với Lê Nhất: "Kiểu xe đằng sau, là một trong những xe trong mộng của cô, đáng tiếc cô không đủ tiền."

Lê Nhất đi ra bên ngoài văn phòng đợi Lê Mạn, ánh mắt nhìn theo bóng lưng đi xa của thiếu niên.

Cao Phi liếc mắt xem thường: "Cậu cũng biết sẽ bị trừ điểm à, vậy cậu mau chạy nhanh đi bà cô ơi."

Đây là lần đầu tiên Lê Nhất ngồi xe do Lê Mạn lái, quãng đường ngắn ngủi này nhưng cô vừa nín thở vừa tập trung cao độ.

Bố của Kiều Mộ Dương – Kiều Tụng Văn là nam phát thanh viên nổi tiếng chuyên mục tin tức của đài thành phố, thu nhập rất giàu có.

Lê Nhất cạn lời nhìn Cao Phi, "Con trai mỗi nhà, có thể không hóng chuyện được không."

Lê Mạn thở dài một hơi, vắt tay qua bả vai Lê Nhất, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Con cũng cảm thấy thằng nhóc đấy rất đẹp trai nhỉ."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: 3: Đừng Làm Bồ Câu Đưa Thư Nữa