Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Tất cả chỉ là vô ý

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Tất cả chỉ là vô ý


Thấy Huy, ánh mắt băng lãnh của cool girl tỏ vẻ hơi khó chịu. Lập tức, nàng đứng lên để bước ra ngoài.

Ai ngờ, một cảm giác yomost và mát lạnh từ hai bàn tay truyền lên não khiến cho hắn lần nữa c·hết lặng.

Lập tức, hắn vứt con chiến mã cho thằng Cường nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Alo! Tao nghe?

Trong mắt của Huy, cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng ấy.

- Còn tính nằm đây bao lâu nữa. Thằng c·h·ó Huy mau Cút khỏi người hai bọn tao! (đọc tại Qidian-VP.com)

Không một chút do dự, Huy đặt hai tay xuống bên dưới và nắm một cái thật chặt để lấy thế bật dậy.

- Đinh Công Mạnh thằng c·h·ó đẻ.

- Huy lảm nhảm gì thế? Cậu mau dậy đi, mọi người đang nhìn kìa.

- Đạp đi! Tao mệt quá.

Theo đó, con chiến mã như đi mây về gió mặc cho chủ nhân đang tháo mồ hôi nhễ nhại.

Từng hơi thở thơm ngát và mát lạnh của nàng ta phả liên tục vào mặt khiến cho Huy đơ mơ.

- Nhi cho Huy xin lỗi nhen. Tui không có cố ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Đã nghèo còn gặp cái eo.

Nhìn vào gương mặt đang tỏa ra từng tia hào quang xinh đẹp như họa, đôi môi hồng khẽ nở nụ cười tựa xuân hoa, Huy há hốc mồm nói nhỏ:

- Mày lên trường chưa? Nếu chưa thì ghé vô nhà tao chở tao đi với, hôm nay xe của tao bị xì hơi rồi.

Không biết thời gian trôi đi bao lâu. Mãi tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Huy mới giật mình tỉnh giấc.

- Thình thịch ~ thình thịch ~ thình thịch…

Thấy vậy, Huy âm thầm rùng mình. Còn thằng Cường thì vứt cái xe cho hắn rồi lật đật chạy vô bên trong.

Bấm nút bắt máy, hắn mệt mỏi nói:

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, gương mặt không cảm xúc của cool girl bắt đầu xuất hiện từng áng mây hồng.


- Reng~ reng~ reng~ renggggg!

Nghe thế, não của hắn thoáng xung đột. Nhưng rất nhanh chóng, nó đã tỉnh giấc khi ngửi lấy vô số hương thơm ngào ngạt đang tỏa ra khắp xung quanh.

Nhận lấy con chiến mã của hắn, Cường nhanh chóng hiểu ý.

5 giây sau, Huy là người hồi phục đầu tiên.

- WTH? Thằng c·h·ó này.. 7 giờ 30 phút rồi đó. Đừng nói với tao là mày vừa mới ngủ dậy đó chứ?

Con chiến mã của hắn đã lượn một vòng sang-to và uốn một góc 360 độ, rồi mới dừng lại trước mặt của thằng Cường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tới vị trí của mình, hình ảnh cô gái mặt lạnh như băng đang ngồi bấm điện thoại lại ập vào mắt của hắn.

7 giờ 58 phút, cả hai thằng cũng đã tới cổng trường. Bác bảo vệ trìu mến nhìn hai đứa, rồi lại nhìn đồng hồ, sau đó nở một nụ cười bí hiểm.

Đi được khoảng 70% quãng đường, Huy thấy thằng Cường đang lờ đờ đi bộ ở hướng đối diện.

Vừa đứng bật dậy, hắn không quan tâm đến ánh nhìn của bọn trong lớp nữa rồi. Lập tức, Huy cúi người xuống lia lịa để xin lỗi hai cô gái mà hắn đã vô tình x·âm p·hạm.

Bị quát, Huy hoảng hốt ngó nghiêng xung quanh.

- Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?

Mặc kệ tiếng sủa của thằng Cường đang văng vẳng trong điện thoại, lúc này Huy đã lật đật chạy vào trong phòng để mặc đồ.

Cú tát này mạnh đến nỗi khiến cho gương mặt của hắn phải nghiêng qua một bên. Trong chớp mắt, trên khuôn mặt ngăm đen ấy đã in dấu năm ngón tay sưng tấy đỏ chót.

Nghe được giọng nói ngọt ngào và dịu dàng như một cô vợ son vang lên bên tai, hai mắt đang nhắm nghiền của Huy bỗng mở to ra.

Huy đặt tay lên bàn, đầu thì cúi xuống, miệng khẽ hé.

Sau khi đã định thần hoàn toàn và nhớ lại việc cool girl đẩy hắn, Huy tính ngồi bật dậy thì nghe được tiếng quát to thánh thót mang theo một vẻ chua ngoa này.

Vừa nghe tới đây, những nét uể ỏi và chán nản trên gương mặt của Huy bỗng nhiên tan biến. Hắn liền nói:

Chương 14: Tất cả chỉ là vô ý

Cho dù não của Huy có úng nước đi chăng nữa, hắn cũng biết tay của bản thân đã bắt lấy cái gì.

Thấy thằng này ăn cú tát trời giáng này, cả lớp im phăng phắc. Bọn con trai thì hả hê, còn bọn con gái thì bĩu môi khinh bỉ.

Bị đẩy, cơ thể của hắn vô lực không một chút xíu chống cự nào ngã nhào ra sau. Bấy giờ, Huy mới bừng tỉnh.

- Tui xin lỗi. Tui không cố ý.. tui xin lỗi.. tui không cố ý.

Nhưng đã quá muộn, hắn không thể nào giữ thăng bằng được nữa.

Vì chạy quá nhanh, nên khi Huy bóp thắng trước, nó kêu lên một cái “kítttt”. Sau đó là phần còn lại của lịch sử.

- Nói người ta viện kế ngu ngốc, nhưng mình khác gì?. Đậu xanh rau muống, thế quái nào mình lại có thể quên được hôm nay phải lên trường để nhận đồng phục cơ chứ.

Lúc này, cả hai thằng cùng tháo mồ hôi hột trợn mắt nhìn nhau.

- Cháttttttttt!

Lập tức, hai cánh tay ngọc ngà của nàng liền đẩy người Huy ra ngay khi mũi của đôi bên sắp chạm vào nhau.

Cô nàng ngoài ở bên ngoài đứng phắt dậy và giáng vào mặt của Huy một cú tát trời đánh:

Ngoài kia thế giới có ồn ào đến mức nào đi chăng nữa, thì hắn vẫn có thể nghe rõ được từng tiếng đập mạnh của hai con tim.

- Hảo! (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, hắn thiếu điều muốn bỏ rơi thằng Cường ở nhà. Nhưng làm người ai lại làm thế, vậy nên hắn đành phải dùng hết sức lực đạp như vũ bão.

Mặc kệ tóc tai bù xù và quần áo ướt đẫm mồ hôi, hắn liền lập tức nắm lấy tay đông và dùng hết sức lực dắt nó vào bên trong nơi giữ xe.

- Ừ đợi tao 15 phút nữa.

Bị bất ngờ, Huy chỉ có thể ngã đầu về phía sau một nhịp.

- Huy ơi! Huy.. Cậu không sao chứ?

Hắn uể ỏi vươn tay với lấy cái điện thoại. Nhìn vào màn hình, ánh mắt của hắn lộ vẻ nghi hoặc.

Hắn vừa cài những hạt nút ở trên cái áo sơ mi, vừa lầm bầm:

Cool girl cao bằng Huy. Nên khi đứng lên, phần mặt của nàng gần như sáp lại gần mặt của hắn.

- C·hết tiệt! Còn 30 phút nữa là trường khóa cổng. Bước ra ngoài cổng tốn 5 phút, đạp xe lên nhà thằng Cường mất thêm 5 phút. Từ nhà nó chạy lên trường mất thêm khoảng 15 phút. Không nhanh là mình với nó bị nhốt ở ngoài.

Trong khoảnh khắc này, hắn dường như cảm thấy không gian và thời gian thoáng ngưng lại.

Hình như giữ động tác ngả đầu về phía sau có chút mỏi, đầu của Huy bất giác cúi xuống trong vô thức.

Thấy bản thân đang nằm lên trên băng ghế của hai cô gái, hắn tỉnh, tỉnh thật sự rồi.

Hắn chưa nói dứt câu thì bị Tiên Nữ ngắt lời:

Đi một đoạn đường, Huy mới sực nhớ ra là mình chưa khóa cổng.

Lúc này, ngũ quan của hai người chỉ cách nhau đúng một gang tay.

3 phút sau! Hắn cũng đã lết tới được trước phòng học của mình. Thấy giáo viên không có ở trong lớp, hắn thở phào một cái nhẹ nhõm và nhanh chóng bước vào.

Tuy nhiên không đợi hắn phát âm ra tiếng, cool girl dường như cảm nhận được bên cạnh có người, đầu nàng khẽ ngẩng lên.

- Uiza!

Tức thì, một giọng nữ thánh thót cất lên. Điều này làm cho cả lớp đang ồn ào bỗng nhiên chuyển thành im lặng và đổ dồn hết sự chú ý về phía dãy 2 bàn 3.

Sau khi mặc xong cái quần Tây, Huy vội vội vàng vàng chạy từ trong nhà ra và ngồi lên con chiến mã.

Tuy rằng ăn cú tát này, nhưng Huy không cảm thấy một chút xíu tức giận nào. Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô nàng để kiểu tóc layer mullet ngắn và dùng một giọng điệu thành khẩn nói:

Truyền lực vào bàn đạp, chiếc xe của hắn lao như trâu phi.

- Cảm ơn ngài đã mang con đến Thiên Đàng. A me..

Bất đắc dĩ, hắn đành phải quay lại để khóa cổng.

- A…a….

Giọng thằng Cường từ đầu dây bên kia đáp lại:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Tất cả chỉ là vô ý