Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10: 10: Có Lẽ Là Rung Động

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: 10: Có Lẽ Là Rung Động


Ngày hôm nay là lớp Giản Nhu có tiết thể d·ụ·c, mọi người nhanh chóng đi thay đồ rồi xuống sân tập, Khương Ngọc đã chuẩn bị vợt cầu lông để đánh với cô.

. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Hàn:" Được!"

Giản Nhu:" Không sao!"

Đánh được một lúc lâu Khương Ngọc chịu thua không đánh nổi nữa hai người mới tìm chỗ ngồi nghĩ.

Chương 10: 10: Có Lẽ Là Rung Động

Lục Hàn:" Được!"

Khương Ngọc:" Ây da có mùi gian tình ở đây đâu nhỉ!"

xin lỗi!"

Hai người nhanh chóng đi ra sân chơi cầu lông, còn Khương Ngọc với Tống Dương thì ngồi bàn luận về hai người, hết nói người xứng đôi thì đến câu chuyện khi hai người quen nhau thì sẽ ra sau.

Lục Hàn:" Tôi với cậu một đội!"

Giản Nhu:" C.

Giản Nhu:" Lục Hàn cậu ăn bánh này không?"

Giản Nhu:" Khương Ngọc đi chơi cầu lông tiếp đi!"

Cô ta trốn trong một gốc nhắn tin cho Ngọc Băng biết vụ việc này, lần trước cũng là do cô ta báo tin mới Ngọc Bằng xuống tìm Giản Nhu.

cậu bỏ tay truớc được không như vậy mới chơi bóng được!"

Cô và Khương Ngọc tính bắt cặp với nhau, không biết Tống Dương từ đâu tới kéo Khương Ngọc đi.

Giản Nhu* Đỏ mặt*

Ba người thấy cô dễ đỏ mặt như vậy liền nghĩ chọc ghẹo cô, cô kêu Khương Ngọc ra đánh cầu lông tiếp nhưng Khương Ngọc đã thấm mệt rồi nên không thể đánh nữa.

Có lẽ như Tống Dương đã nói, anh đã rơi vào lưới tình của cô rồi không biết chính xác là khi nào thôi.

Vũ Nghi thấy hai người tay trong tay liền tức tối nắm chặt tay rồi bỏ đi chỗ khác.

Lục Hàn:" Có rồi!"

Khương Ngọc:" Nếu cậu ta làm Giản Nhu buồn lòng thì tôi xử cậu đây!"

Cô không biết anh từ đâu đi tới, anh phát ra tiếng làm cho cô có chút giật mình, hai người vừa đi nhận bóng thì có Vũ Nghi đi tới.

Anh trả lời xong liền nắm cổ tay Giản Nhu đi mất bỏ lại cô ta đứng ở đó một mình, anh với cô đi nhận bóng nhưng tay anh vẫn nắm cổ tay của cô không buông.

Chơi bóng được một lát giáo viên thông báo chơi thể thao tự do.

Vũ Nghi đứng từ xa lấy điện ra chụp hình hai người đang đánh cầu lông cho Ngọc Băng, khi vừa nhận được bức hình ấy Ngọc Băng liến tức tối chửi thầm trong lòng, nếu đây không phải giờ học thì cô ta đã xông ra ngoài để gặp Giản Nhu rồi.

Tống Dương:" Theo tớ thì là thật lòng đấy cậu yên tâm đi!"

.

Tống Dương:" Vậy chúng ta cần nên hợp tác hai người đó lại với nhau!"

Tống Dương:" Tớ với cậu là một đội! đi thôi!"

Khương Ngọc:" Lục Hàn có đảm bảo là thích Giản Nhu không hay là trêu đùa với cậu ấy!"

Khương Ngọc:" Haha!"

Ngọc Băng* nghĩ: Con nhỏ c·h·ế·t tiệt! này mày cứ đợi đấy dám quyến rũ Lục Hàn của tao!*

Lục Hàn:" Cho cậu!"

Có như anh đã say đắm nụ cười của cô rồi cầm lấy bánh cô cho vừa ăn vừa nhìn cô, còn cô thì lo bận nhìn bài tập nên không thấy ánh mắt của anh.

Hai người ghé xuống căn tin mua một chút bánh để lót dạ trước mới quay lại lớp học của mình.

Tống Dương:" Cậu nhìn không rõ sao!"

Lục Hàn chỉ cách cho Giản Nhu chơi bóng, anh chưa bao giờ thấy bản thân lại muốn tiếp cận cô như thế, khi nãy anh đã bảo Tống Dương chung độI với Khương Ngọc còn bản thân thì chung đội với cô.

Giản Nhu:" Được!"

Lục Hàn:" Được! cảm ơn cậu!"

Lục Hàn:" Đi thôi!"

Khương Ngọc:" Vậy hai người chơi đi tớ với Tống Dương ngồi đây nghỉ ngơi!"

Giản Nhu:" Lục Hàn tớ đi chơi cầu lông với Khương Ngọc nha!"

Thấy vậy Khương Ngọc ra dấu hiệu cho Tống Dương biết họ đã thành công một nữa rồi.

Hai người đã bắt tay với nhau để lên kế hoạch tác chiến cô và anh thành một cặp, còn cô thì không hiểu chuyện gì xảy ra đứng yên nhìn cô bạn mình bị người khác kéo đi mất.

Thời tiết có chút nực với lại cô chơi thể thao như vậy mồ hôi nó tuôn ra, đột nhiên có cảm giác lạnh ở bên má, cô quay lại thì thấy trai nước lạnh của anh đưa cho cô.

được!"

Cô nhanh chóng đi chỗ Khương Ngọc chơi cầu lông, anh thấy cô có vẻ rất thích chơi môn thể thao này, đánh mãi không thấy mệt.

Giản Nhu và Lục Hàn chơi cầu lông gần đến hết giờ thể d·ụ·c mới nghĩ, khi thay đồ xong cô và Khương Ngọc quay lại lớp học để học tiếp môn học còn lại.

Tống Dương:" Phải đấy!"

Tống Dương:" Yên tâm còn có Lục Hàn nữa!"

Khương Ngọc:" Ơ còn Giản Nhu thì sao?"

Khương Ngọc:" Hợp tác vui vẻ!"

Khương Ngọc:" Lục Hàn cậu đánh cầu lông với Giản Nhu đi! tớ sắp bị cậu ấy hành c·h·ế·t rồi!"

.

Vũ Nghi:" Lục Hàn cậu có thể cùng đội với tớ được không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Giản Nhu:" Hai cậu nói cái gì vậy!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Hàn:" Tống Dương cậu thèm đòn lắm đúng không?"

Giản Nhu:" Không có gì!" * mỉm cười*

Giản Nhu:" Đ.

Khương Ngọc:" Vậy là sự suy đoán của tớ thật rồi!"

Tống Dương:" Tớ cũng ngửi được mùi hương vị của tình yêu!"

Sau khi vận động cơ thể xong giáo viên chia ra để tập bóng trước cho tới khi giữa giờ thì cho mọi người chơi thể thao tự do.

Lục Hàn:" X. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Dương:" Được! hợp tác vui vẻ!"

Khương Ngọc:" Lục Hàn thích Giản Nhu nhà tôi thật sao?"

Giản Nhu:" Cảm ơn cậu!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10: 10: Có Lẽ Là Rung Động