Bạn Học, Xin Đừng Để Ý Đến Tôi
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: 63: Sao Có Thể Không Lớn
“Vâng, chào bà.
Cô đưa mắt nhìn vẻ mặt của Tống Lan theo thời gian càng ngày càng thay đổi, trở nên xấu đến mức cứ như bão tốt sắp kéo tới thì ít nhiều hiểu được những lời xung quanh nãy giờ thật sự là đang nói cô.
Hạ Đình trên mặt vẫn treo một biểu tình thản nhiên mà gật đầu với ông.
Cô nghĩ, gặp người khác nhìn thấy ánh mắt này của Tống Lan có khi sẽ nghĩ theo một cách khác ngay, tràn ngập ác ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có thể nói người chụp bức hình quá đáng c·h·ế·t.
Rốt cuộc Hạ Đình có giống như những gì bài viết kia nói hay không họ không biết, nhiều khi cũng chẳng để ý.
Chương 63: 63: Sao Có Thể Không Lớn
Thầy Khiêm im lặng một chút, sau khi nhìn trưởng ban hội ý rồi mới nhìn cô nói: “Chúng tôi phải cho cả trường cũng như nhóm phụ huynh một câu trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi nghe loa thông báo tên cô, lại nhìn thấy cô thì càng có thêm nhiều lời mỉa mai trào phúng ác ý đối với cô.
Cô điềm tĩnh hỏi lại.
Không thể không nói, bọn họ ganh tỵ với Hạ Đình nhiều hơn là ghét cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với tính tình của Hạ Đình, cô sẽ làm cái gì đây?
Cô bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt tràn ngập giận dữ, sâu bên trong còn ẩn giấu lo lắng như sắp tràn ra đáy mắt của Tống Lan.
Có lẽ ông không biết nên biểu đạt thế nào mới phải.
Nói đến đây thì thầy Khiêm cúp điện thoại.
Tống Lan phát điên xong thì trực tiếp úp mặt vào hai cánh tay, trong lòng lại bất lực không chịu nổi.
Một vài người lại không nhịn được cảm thán trong lòng.
Tống Lan tay cầm cái điện thoại mà thiếu điều muốn bóp nát nó ra.
“Thầy biết em không phải là loại người đó, Hạ Đình.
Rầm!
Nhưng rời khỏi trường lại khác…
Mình đi chút rồi về.”
Thầy Khiêm - Chủ nhiệm lớp cô thái độ không khác ngày thường, ngược lại có phần dịu đi khi nhìn Hạ Đình hỏi.
“Chào bà, bà là bà Lý, vợ của ông Lý Nam?”
Nội dung còn chẳng tốt đẹp chút nào chứ chẳng nói nó sẽ mang đến biến cố lớn cỡ nào cho cô.
Hạ Đình không nhiều cảm xúc cho lắm, nhưng lúc nhìn thầy Khiêm nói chuyện giọng cô nhẹ đi rất nhiều.
Nhưng cô lại không phải họ, Tống Lan lại càng không phải bạn thân của họ.
Cô đối với cô nàng cười lắc đầu, im lặng truyền đạt đi ý nghĩ của mình với cô nàng.
Tại sao Tống Lan lại bi quan như vậy chứ? Cho dù là chuyện của Phương Dĩnh thì nhà trường vẫn không đến mức đuổi học cậu ta.
Biểu tình trên mặt có phần bối rối.
Qua vụ Phương Dĩnh lần trước họ gần như đã nhận định được điều này rồi.
Cái gọi là can hệ đến thuần phong mĩ tục của trường học luôn được quan tâm như vậy trong lòng những người lãnh đạo giáo d·ụ·c kia.
Tống Lan không phải chưa từng đến nhà Hạ Đình, cô không phải chưa từng có cảm giác ánh mắt gã ta nhìn Hạ Đình rất kỳ quái nhưng cô lại không có nghĩ theo nghĩa đó.
Cho dù cô vốn không nghĩ nó sẽ dùng hình thức này để xuất hiện?
Đám người trong lớp một tiếng đều không dám hó hé.
“Mình không sao.
Hạ Đình có lẽ đã biết từ lâu rồi nhưng lại không nói cho cô biết.
Cô càng không tỏ ra hoảng sợ khi nghe ông nói sẽ gọi cặp vợ chồng kia tới.
Hạ Đình cô tốt xấu không mượn người khác đến làm chuyện thừa thải.
Đừng có đùa.
Trên mặt trưởng ban và thầy Khiêm tràn đầy tâm sự.
Nếu họ…”
Nếu em có thể chứng minh…”
Tôi là chủ nhiệm lớp của Hạ Đình.
Bên ngoài đang xôn xao vụ việc của cô.
Giống như Tống Bá Lan vậy.
Dù họ rất muốn đi hóng hớt nhưng họ biết là không thể, chỉ đành ngồi lại phòng học âm thầm đợi kết quả cho chuyện này.
Liệu có thật sự là bởi vì chẳng đáng? Hay là vì cô đã quen? Đã liệu trước? Và đang chờ đợi nó?
So với họ, Hạ Đình ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.
Hạ Đình từ đầu đều lạnh lùng lướt qua, còn không quên tránh đi mấy lần ám toán của một số người đồng thời cho họ một cái ánh mắt không cảm xúc lại khiến bọn họ thân như ở trong đầm băng.
Thầy Khiêm nói đến đây thì tắt tiếng.
Nếu ông ta tồn tâm tư không trong sáng thì không biết đã chiếm hết bao nhiêu tiện nghi của Hạ Đình rồi chứ.
Thầy Khiêm bất lực lại không thể không đứng dậy đi tìm số điện thoại của vợ chồng Lý Nam.
Ông lại tiếp tục không thể nói hết câu nhưng Hạ Đình lại hiểu ông muốn nói cái gì.
Cô đứng dậy lao ra khỏi phòng cho dù tiết học tiếp theo đã sắp đến.
Tống Lan không muốn nghĩ nữa.
Ông bà có thể đến trường lúc này không?”
Nếu em không thể chứng minh phần lý thuộc về mình thì chúng tôi chỉ có thể gọi cho người giám hộ tạm thời của em đến để hỏi chuyện.
Hạ Đình vừa đi lớp học đã vang lên một tiếng rầm thật lớn khiến đám người sợ đến run bắn.
Hạ Đình đối với câu hỏi của Tống Lan không trả lời mà chỉ cười bất đắc dĩ cùng ánh mắt mang theo xin lỗi sau đó rời khỏi phòng học.
Người đầu tiên Tống Lan nghĩ đến có khả năng làm loại chuyện này nhất chính là Phương Dĩnh.
“Nếu không thì nhà trường sẽ giải quyết thế nào ạ?”
Nhưng trước khi hai vợ chồng Lý Nam đến Hạ Đình lại nhận được một cuộc điện thoại quốc tế.
Bởi vì cô có một người bạn hết lòng vì mình, chưa từng cãi nhau, lại còn chưa từng ngờ vực nghi ngờ lẫn nhau.
Rõ ràng so với nghe người khác nói chẳng thà cô tự mắt nhìn đến minh bạch tốt hơn nhiều.
Cả lớp im thin thít.
Làm sao mà nghĩ cho được… Một người gần như cha chú nhìn xem Hạ Đình lớn lên.
Chỉ có thể nói Hạ Đình đã nhận thức rõ ràng, chỉ cần chuyện này vỡ lẽ, dù là theo cách nào thì cuộc sống của cô đều đã định sẽ không còn bình yên nữa.
“Thầy cứ gọi cho họ đi.”
Đến chuyện này mà cô còn có thể bình chân như vại… Hơn bao giờ hết Tống Lan rất muốn ngay lúc này bổ não cô ra xem bên trong chứa cái gì.
Hạ Đình hiện tại đang ngồi trong phòng giáo vụ, trước mặt là trưởng ban năm một và giáo viên chủ nhiệm của cô.
Hạ Đình hiểu cái khó của ông cũng như vấn đề này.
Cứ nhìn việc Hạ Đình bị gọi đi ngay khi tin đồn nổi lên thì biết thôi.
Bức ảnh trên diễn đàn trường chụp rất rõ Hạ Đình bị một người đàn ông ôm lấy, góc độ khéo làm sao không thấy Hạ Đình phản kháng mà còn giống như bị gã ta hôn.
Hiện tại chúng tôi có chút chuyện cần tìm ông bà để tìm hiểu rõ ràng.
So với lúc nhìn thấy những thứ kia, Tống Lan hiện tại còn tức giận hơn khi đạt đến thái độ như đã rõ ràng nhưng lại không bận tâm của Hạ Đình.
Nhưng chưa đợi cô làm gì thì Hạ Đình đã bị gọi lên phòng giáo vụ.
Quả nhiên Tống Lan chịu câu này.
Khuôn mặt kia có đánh c·h·ế·t Tống Lan cô cũng nhận ra được.
Cô sao có thể không hiểu nguyên nhân trong đó.
Vấn đề liên quan đến đạo đức, nhân phẩm con người luôn được người ta đặt lên hàng đầu, bị soi xét một cách gắt gao.
Nhưng hiện tại hình ảnh kia bị rất nhiều người thấy, đồn đại khắp nơi, ảnh hưởng rất lớn đến bộ mặt của trường.
Cho dù Hạ Đình không phải thật là đã dụ dỗ Lý Nam thì sao? Ông ta không nhận, ai sẽ tin Hạ Đình? Họ sẽ nhìn Hạ Đình thân cô thế cô mà bắt nạt.
“Đình Đình…”
Cô vừa nhìn đã biết là ai đang tìm cô.
Tuy như vậy không tạo ra hiệu quả toàn trường nhưng một số người đã có ý thức được Hạ Đình, người vẫn luôn bị bọn họ cho là yếu đuối thật ra không hề dễ bắt nạt chút nào.
Cô bạn không biết nếu mình nói xấu Hạ Đình trước mặt Tống Lan thì cô nàng có bốp c·h·ế·t mình hay không.
Nhưng cô lại không giống người khác cho rằng Hạ Đình sẽ thuận theo ông ta.
Tống Lan dọng cả hai cánh tay lên bàn khiến cho gần như tất cả số đồ đạc trên bàn học của cô đều nảy lên, một nữa còn rơi xuống đất phát ra tiếng vang khiến lòng người run sợ.
Kết quả tệ nhất chính là Hạ Đình phải rời khỏi trường… So với việc Hạ Đình không thể ở tiếp trong ngôi nhà nhìn thì đầm ấm thực chất đã bốc mùi hôi thối đó nữa Tống Lan chẳng thèm để ý còn chỉ mong Hạ Đình lập tức dời đi.
Chẳng lẽ vấn đề của Hạ Đình lớn như vậy?
Ánh mắt kia, họ nhìn còn thấy rét.
“Đúng, rất quan trọng.
Cô nàng thả người xuống, bản thân móc điện thoại ra xem.
Cho nên cô bạn thông mình lập tức dùng cách này để bày tỏ cho Tống Lan biết mọi chuyện.
Việc này nếu không xử lý tốt, Hạ Đình có thể… Nghĩ như vậy, Tống Lan ngay lập tức muốn mổ xẻ kẻ đã khiến mọi chuyện xảy ra.
Bất ngờ là sắc mặt cô đặc biệt bình thản, trong lòng tĩnh lặng đến lạ, giống như tất cả đều chẳng đáng để quan tâm.
Hạ Đình lúc này đã ngồi dậy khỏi bàn.
Họ chỉ biết, Tống Lan sẽ không nghi ngờ Hạ Đình dù chỉ một chút.
Đương nhiên là lớn rồi.
Hạ Đình vỗ vai cô nàng trấn an.
Không khí trong phòng không hiểu trầm xuống thấy rõ theo cái cúp điện thoại của thầy.
Trong lúc đó cô còn không quên nói: “Ngậm miệng hết lại cho tôi.”
“Hạ Đình, chắc em đã biết lời đồn đại trong trường rồi đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất lực vì bản thân đã không biết chuyện này sớm… Tống Lan không khỏi cười khổ.
Được, chúng tôi đợi ông bà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám bạn học trong lớp không khó để lý giải được nơi cô nàng sẽ đi.
“Cậu nói cho mình biết! Ông ta có ý đồ với cậu từ lâu rồi đúng không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.