Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Phòng thí nghiệm bí mật

Chương 26: Phòng thí nghiệm bí mật


Chương 26: Phòng thí nghiệm bí mật

Luồng sáng chỉ thẳng vào một góc tường nhỏ nằm khuất sâu bên trong phòng thí nghiệm, nó nằm giữa hai cái giá chứa nguyên vật liệu dùng để thí nghiệm.

Vũ Thiên cũng đi ngang qua đây nhiều lần nhưng thật sự hắn chưa từng để ý cái nơi này có gì đặc biệt, thế nhưng đến khi hắn vươn tay chạm vào bức tường liền giật mình rút bàn tay lại.

Không ngờ bàn tay của hắn lại có thể xuyên qua bức tường mà không gặp một chút trở ngại nào, và chính bản thân hắn cũng không cảm giác được sự tồn tại của bức tường nơi đấy.

Trống ngực của hắn đập liên hồi, cuối cùng thu hết can đảm hắn lần lượt vươn tay của mình vào sâu hơn trong bức tường rồi dần dần tiến tới cho đến khi toàn bộ thân thể hắn đi xuyên qua bức tường trước mặt.

Đằng sau bức tường là một căn phòng nhỏ bí ẩn, bên trong hoàn toàn không có gì khác ngoại trừ một cái khối kim loại tròn, đường kính hơn hai mét vừa đủ để một người đứng lên đấy.

Phía trên khối kim loại che kín bằng các đường vân cùng kí tự kì lạ, bọn chúng phát ra một màu trắng tinh thuần khiết cùng một loại năng lượng kì lạ mà Vũ Thiên chưa từng được chứng kiến trước đây.

Phía bên cạnh khối kim loại có một mảnh giấy, phía trên là hướng dẫn sử dụng món đồ trước mắt. Ban đầu Vũ Thiên hơi đắn đo đôi chút, thế nhưng cuối cùng sự tò mò lại thắng thế nên hắn quyết định khởi động cái máy.

Theo hướng dẫn từ tờ giấy Vũ Thiên liền đứng lên phía trên khối kim loại, ngay lập tức ở góc bên phải của nó liền trồi lên một cái cột màu đen, đây là bảng điều khiển bộ máy.

Tiếp đến hắn đặt chiếc huy hiệu của mình lên bề mặt của bảng điều khiển, ngay lập tức toàn bộ khối kim loại liền phát ra ánh sáng màu trắng chói lòa, ngay lập tức Vũ Thiên liền biến mất khỏi căn phòng bí mật.

Đến lúc hắn hoàn hồn trở lại mới nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng lạ lẫm, nơi đây chứa đầy những máy móc cùng trang thiết bị hắn chưa từng thấy bao giờ.

Mọi thứ vượt quá khả năng suy nghĩ của Vũ Thiên khiến hắn đứng trân trân nhìn ngó mọi thứ xung quanh. Chỉ đến khi một âm thanh vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng.

"Cuối cùng cậu cũng đến được đây, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi" từ giữa phòng hiện lên hình ảnh lập thể của Cao giáo sư.

"Chắc cậu có nhiều điều thắc mắc muốn hỏi thế nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc cậu biết đến những thứ này.

Vốn ta nghĩ sẽ phải chọn một người khác phù hợp hơn thế nhưng Trận chiến Tân Thần cuối cùng cũng nổ ra và cậu lại được lựa chọn.

Có lẽ ta không phải là người duy nhất chuẩn bị cho những sự kiện này" vừa nói Cao giáo sư vừa nở một nụ cười thần bí.

"Nếu cậu đã bị cuốn vào trò chơi này thì cách duy nhất để sống sót chỉ có thể là trở nên mạnh hơn, và mạnh hơn nữa.

Chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới là thứ tốt nhất giúp cậu đảm bảo tính mạng trong cái thời kì rối ren này.

Chạy trốn là vô ích, sẽ có người truy tìm cậu cho dù cậu trốn đến tận cùng của vũ trụ này.

Thế nhưng không sao, chúng ta gặp nhau coi như là có duyên vì vậy ta sẽ giúp cậu một tay, tuy nhiên tương lai của cậu thế nào thì vẫn là do cậu quyết định.

Thôi ta không dài dòng nữa, ta để lại cho cậu phòng thí nghiệm này, tin ta đi nó sẽ là một lợi thế to lớn mà không phải ai cũng có được, sau này cậu sẽ rõ, còn nó giúp ích được gì cho cậu thì cậu phải tự tìm hiểu lấy.

Thứ hai là một trí tuệ nhân tạo, nó rất đặc biệt, còn đặc biệt chỗ nào thì cậu cũng phải tự tìm hiểu lấy, nhưng hãy nhớ tới lời của ta, chăm sóc cô ấy cho thật tốt.

Thứ ba là hệ thống dùng để kết nối đến Quỹ bảo hộ nhân tài Liên bang Libra, nó sẽ giúp cậu nhận được hỗ trợ và có cơ hội tiếp xúc cũng như có cái nhìn tổng quan hơn về thế giới bên ngoài kia.

Tin ta đi thế giới rộng lớn ngoài kia có nhiều điều thú vị để khám phá lắm, đừng nhốt mình trong cái thế giới nhỏ bé này, chỉ khiến tài năng của cậu bị mai một đi mà thôi.

Cuối cùng là một vài món đồ mà một người khác nhờ ta gửi đến cho cậu, còn đó là gì thì chỉ có cậu mới mở ra được, chìa khóa chính là chiếc gia huy hình cánh bạc mà ta đưa cho cậu.

Tất cả những gì cần nói ta đã nói hết cho cậu rồi, con đường tiếp theo cậu phải tự đi mà thôi, nhớ nhé có gì không hiểu hãy hỏi Thiên Cơ"

Nói xong hình ảnh lập thể của Cao giáo sư biến mất để lại Vũ Thiên mù mịt với hàng đống thông tin vẫn chưa tiêu hóa kịp.

Một hồi lâu sau Vũ Thiên bắt đầu ngó quanh căn phòng, sau đó hắn tiến đến bàn làm việc, nơi đây bao gồm một màn hình cực lớn được gắn trên tường, phía dưới là hàng loạt bảng điều khiển mà hắn không cách nào hiểu nổi.

Trên bàn là một cái hộp màu bạc được chạm trổ tinh mỹ, lật nhìn xung quanh cuối cùng hắn cũng phát hiện được một chỗ khuyết có hình dạng một cái cánh, lấy gia chiếc gia huy hình cánh bạc trong lời của Cao giáo sư Vũ Thiên lắp nó nào phần khuyết kia.

Chiếc hộp bằng bạc bắt đầu phát ra hàng loạt tiếng chuyển động giống như một cái máy đang hoạt động vậy, đến khi tiếng lách cách dừng lại thì nắp hộp liền bật mở.

Bên trong chiếc hộp là một bức thư, một sợi dây chuyền màu bạc, mặt dây chuyền có dạng một cây kiếm bằng bạc tinh xảo.

Thế nhưng thứ cuối cùng lại khiến hắn sửng sốt nhất, đây là hai cái Lõi Năng Lượng, đây là gốc rễ của Cơ giáp Chiến sĩ, mỗi một cái là một món bảo vật vô giá.

Một trong hai Lõi Năng Lượng phát ra ánh sáng màu bạc lấp lánh, năng lượng khổng lồ từ nó phát ra cho thấy phẩm chất của nó cực kì tốt, so với nó những Lõi Năng Lượng mà hắn từng được tiếp xúc chỉ là rác rưởi.

Lõi Năng Lượng còn lại thì thì phát ra ánh sáng trắng nhu hòa nhè nhẹ, mặc dù khá tinh xảo nhưng trông nó không khác gì những Lõi Năng Lượng bình thường cả.

Vũ Thiên say mê cầm lấy Lõi Năng Lượng màu bạc trong tay mân mê liên hồi, Cơ giáp Chiến sĩ là mục tiêu lớn nhất của đời hắn, thế nhưng giới hạn của thân thể cùng với độ quý hiếm của Lõi Năng Lượng khiến hắn chỉ có thể gác ước mơ này sang một bên.

Nếu không phải việc kết hợp với Lõi Năng Lượng rất phức tạp và hắn vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng bản thân không cách nào sử dụng nó được thì chắc hắn đã hấp thụ nó ngay rồi.

Cất hai Lõi Năng Lượng kia vào lại chiếc hộp Vũ Thiên liền cầm lấy lá thứ bên trong chiếc hộp.

Mới đọc được vài chữ cả người hắn liền run lên, hắn dần dần không khống chế được cảm xúc, hai hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, hắn cẩn thận đọc từng chữ một trong lá thư rồi ngồi lặng người một hồi lâu.

Đến khi định thần lại Vũ Thiên liền nhẹ nhàng đặt lá thư trở về chỗ cũ cùng với hai Lõi Năng Lượng kia.

Lau hai vệt nước mắt trên mặt, hai mắt hắn lúc này không còn mê man như trước mà thay vào đó là sự quyết tâm cùng kiên định.

Sau khi cất mọi thứ cẩn thận Vũ Thiên liền cầm lấy chiếc huy hiệu hình cánh bạc lắp vào mặt dây chuyền, ngay lập tức chiếc cánh như sống lại uốn mình một cách mềm mại bao quanh thanh kiếm màu bạc.

Đeo sợi dây chuyền lên cổ Vũ Thiên bắt đầu lục tìm các ghi chú của Cao giáo sư, cuối cùng cũng tìm thấy thông tin về trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ.

Làm theo các hướng dẫn được ghi trên tờ giấy cuối cùng Vũ Thiên cũng thành công kích hoạt được Thiên Cơ, bên cạnh bàn làm việc của Vũ Thiên hiện ra hình ảnh lập thể tí hon.

Kèm theo đó là một giọng nữ vang lên: "Cuối cùng cũng được thả ra, nếu bị nhốt nữa chắc ta trầm cảm mất, lão già kia sao lần này lâu cho ta ra ngoài thế"

Vũ Thiên nhìn chằm chằm vào hình ảnh lập thể ở trên bàn, hắn cứ tưởng Thiên Cơ chỉ là một trí tuệ nhân tạo bình thường thôi, thế nhưng theo những gì nó thể hiện thì khác gì con người đâu cơ chứ, thậm chí còn có cả hình dạng nữa.

Thiên Cơ mang hình dạng của một thiếu nữ xinh đẹp, môi hồng da trắng, cùng mái tóc dài mềm mại dài chấm đất.

Vì sao hắn lại biết nó mềm mại ư? Là do hắn đoán không được sao. Nhưng mà hình ảnh lập thể của cô gái trông thật sự sống động, nếu không phải biết đây chỉ là một trí tuệ nhân tạo thì hắn còn cho rằng đây là người thật cơ đấy.

"Ngươi là ai? Lão già kia đâu rồi?" cô gái lúc này mới chú ý đến sự hiện diện của Vũ Thiên, nàng ngước đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm hắn hỏi.

"Ta là Vũ Thiên, là người thừa kế phòng thí nghiệm này, nói đúng ra ta là chủ nhân của nơi này đấy, mau gọi chủ nhân đi nào" Vũ Thiên hơi bực mình với những lời nói vô lễ của trí tuệ nhân tạo này liền nói.

Cô gái yên lặng nhìn chằm chằm Vũ Thiên một hồi, vốn tưởng nàng sẽ nhanh chóng xin lỗi thế nhưng không đón chờ hắn là một tràng cười lảnh lót như chuông bạc.

"Chủ nhân sao, ha ha ha, ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ" vừa nói nàng vừa một tay ôm bụng một tay chỉ vào mặt hắn cười nói.

Động tác cùng thái độ của nàng khiến Vũ Thiên lúng túng, thấy vậy cô gái bắt đầu trêu chọc: "Này thằng nhóc, khôn hồn gọi một tiếng chị, ngoan thì chị sẽ thương còn không thì đừng có trách"

Sau lưng cô gái hiện ra một cái ghế dựa, nàng liền ngồi lên đó, hai chân bắt chéo tay chống cằm nhìn chằm chằm Vũ Thiên nói.

Chương 26: Phòng thí nghiệm bí mật