Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Bản Nguyên Thần Tinh
Unknown
Chương 41: Trại tạm giam
Chương 41: Trại tạm giam
Trong ảnh là một túi hồ sơ giấy bình thường không có gì lạ ngoại trừ tên người gửi là Cao Vĩnh Tường, còn trên phần người nhận lại ghi tên của hắn.
"Đây có phải nét chữ của tiến sĩ Cao hay không?" Thanh Vân vừa hỏi vừa quan sát thái độ của Vũ Thiên.
"Trông rất giống nét chữ của ông ấy nhưng tôi cũng không chắc lắm, bên trong đó là cái gì vậy?" Vũ Thiên quan sát bức ảnh hồi lâu rồi ngập ngừng trả lời.
"Về cái này thì thứ lỗi cho tôi vì không thể nói cho cậu được, nhưng nếu thứ trong đấy là từ tiến sĩ Cao chuyển đến mà người nhận còn là cậu nữa thì hai người thực sự gặp rắc rối lớn rồi đấy" Thanh Vân thu hồi lại bức ảnh, chậm rãi nói.
Vũ Thiên im lặng không nói lời nào, không khí trong phòng bắt đầu chìm xuống, hai người Thanh Vân bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc với nhau, cuối cùng ông ấy quay sang nói với hắn.
"Có vẻ như cậu sẽ phải ở lại đây một thời gian để hỗ trợ thêm cho công tác điều tra, ngoài ra lời khai của cậu về những việc làm trong những ngày qua cũng có rất nhiều nghi vấn cần phải điều tra thêm."
"Tôi không còn gì để nói với các ông nữa, với lại tôi là học viên của Học viện Quân Sự Hoàng Gia vì vậy để tôi nhắc cho các ông rõ, là các ông không có quyền giữ tôi lại đây" Vũ Thiên gằn giọng.
"Cậu không phải dọa chúng tôi, chúng tôi hiểu luật rõ hơn cả cậu đấy, trong vòng 24 giờ tới sẽ có lệnh tạm giam được gửi về tận trường của cậu vì vậy việc của cậu là ngoan ngoãn ở lại đây.
Ngoài ra cậu còn nhiều việc phải quan tâm hơn là việc đi học đấy, đó là trong trường hợp cậu không bị đuổi học" thái độ của Vũ Thiên chỉ đổi lại một cái cười nhạt của Hoàng Hải.
Vừa nói ông ta vừa lôi từ trong túi ra một cái còng khóa trái hai tay của Vũ Thiên lại rồi đưa cậu rời khỏi phòng điều tra trước sự chứng kiến của Thanh Vân.
Vũ Thiên lúc này thì đầu óc trống rỗng, tay chân lạnh toát, mặc dù vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một thanh niên mới lớn mà thôi, may mắn duy nhất là hắn lúc này vẫn chưa nóng đầu lên mà tìm cách chống trả.
Đợi đến khi Hoàng Hải đưa Vũ Thiên rời khỏi phòng điều tra Thanh Vân liền tắt máy ghi âm rồi lôi điện thoại ra bấm một dãy số.
Phía bên này Vũ Thiên bị đưa đến khu vực giam giữ, tất cả đồ đạc của hắn đều bị thu lại, sau đó bọn họ đưa cho hắn một bộ đồ của tù nhân nơi đây.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn trầm mặc không nói một lời nào, cuối cùng hắn được đưa đến một phòng giam nhỏ biệt lập ở một góc của khu tạm giam.
Vũ Thiên thả người trên chiếc giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn trần phòng giam, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn hơi choáng váng, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu vì lý do gì mà mình bị bắt giam tại nơi này.
Mặc dù hắn từng đoán tình hình sẽ rất rối ren khi mọi người phát hiện việc thầy Cao mất tích thế nhưng hắn không ngờ có một ngày mình lại rơi vào hoàn cảnh bết bát như thế này.
Chưa kể đến túi hồ sơ kì lạ kia nữa chứ, nếu như thầy Cao muốn bàn giao lại thứ gì cho hắn thì chỉ cần để lại nơi phòng thí nghiệm là được, không chỉ thuận tiện mà còn không sợ bị người khác phát hiện.
Căn phòng tạm giam nơi Vũ Thiên đang ở rất nhỏ, bốn bức tường màu xám toát ra hơi lạnh thấu xương, không khí dường như cũng đặc quánh lại như hóa thành thực chất.
Thỉnh thoảng hắn lại nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ cái vòi nước bị hỏng trong cái buồng vệ sinh bên cạnh, từng tiếng tách tách vang vọng như đang bào mòn tâm trí đang trên bờ vực muốn sụp đổ của hắn.
Mỗi khi quản giáo đi kiểm tra các buồng giam thì xung quanh lại vang lên nhiều giọng nói với đủ những biểu cảm khác nhau, những giọng la hét, chửi bới, thậm chí là khóc lóc hay gào thét, tất cả tạo nên một bản hòa tấu ảm đạm.
"Nhanh ra nhận cơm tối" một tiếng xoạch chát chúa vang lên, một ô cửa nhỏ được kéo ra để lộ một ô vuông bé tí vừa đủ để đưa khay thức ăn vào.
"Mày làm cái gì trong đó mà lâu vậy, nhanh cái chân lên nào" một người đàn ông trung niên thò mặt qua ô vuông nhỏ nhìn vào bên trong căn phòng giam, tay cầm cây gậy sắt gõ lên cánh cửa tạo nên những âm thanh điếc tai.
Vũ Thiên lúc này mới uể oải nhấc người khỏi giường đi đến bên cạnh cửa cầm lấy khay thức ăn, phía bên ngoài vang lên tiếng cười chế nhạo của người đàn ông đưa cơm: "Người mới à? Mới ngày đầu tiên đã thảm hại như thế này rồi sao, kiểu này chắc không trụ nổi một tuần trong này đâu."
Đợi Vũ Thiên cầm lấy khay thức ăn của mình, người đàn ông liền đóng sầm ô cửa lại, thế nhưng hắn vẫn còn nghe được loáng tháng tiếng cười chế nhạo ngày càng xa dần.
Vứt khay cơm vào một góc gần đó, Vũ Thiên lại thả người trên giường thế nhưng trong đầu hắn vẫn quanh quẩn lời nói cùng tiếng cười chế nhạo của người đàn ông lúc nãy.
"Vũ Thiên à mày phải làm cái gì đi chứ, mọi thứ đang rối tinh rối mù hết cả lên, rõ ràng là có gì đó không bình thường ở đây, chẳng lẽ mày lại mặc kệ mọi thứ rồi phó mặc cho số phận hay sao" hắn vừa lẩm bẩm vừa bấm chặt hai tay vào thành giường.
Hai tay vuốt vuốt khuôn mặt, hắn dần dần lấy lại bình tĩnh, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến hắn hơi sốc, thế nhưng suy nghĩ kĩ lại thì mọi thứ vẫn chưa quá tồi tệ như hắn đã tưởng, chỉ là bây giờ vấn đề nan giải nhất là hắn đang bị nhốt nơi đây thì muốn làm gì cũng khó khăn mà thôi.
Nhìn quanh bốn bức tường phòng giam trống rỗng khiến tâm tình của Vũ Thiên lại chìm xuống, mặc dù đã vắt óc ra để suy nghĩ nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý tưởng gì cả.
Đúng lúc này từ bức tường sau lưng Vũ Thiên một con nhện nhỏ nhẹ nhàng đu tơ từ trên trần nhà xuống rơi trúng người của hắn, cảm nhận được có thứ gì đó đang bò trên người khiến cho tóc gáy của hắn dựng đứng hết cả lên.
Nhanh như cắt theo phản xạ hắn với tay ra sau lưng tóm lấy cái thứ đang bò trên người mình rồi vứt xuống đất, còn con nhện hoảng loạn chạy trốn, nó nhanh chóng trèo lên tường sau đó bò ra ngoài qua lỗ thông gió.
Cảnh tượng trước mặt khiến Vũ Thiên dừng hết mọi hành động lại, hai mắt trân trân nhìn vào cái lỗ thông gió phía trên tường đến mức xuất thần, một luồng linh cảm chợt lóe lên trong đầu hắn.
Vũ Thiên lôi từ trong người ra chiếc nhẫn hình con rắn, hồi nhỏ hắn từng có một đoạn thời gian giao du với một số thành phần bất hảo nên cũng học được một vài mánh khóe của đám người đó, vì thế tranh thủ thời điểm đồ đạc cá nhân đang bị kiểm tra thì lén giấu chiếc nhẫn trong người.
Lôi từ trong chiếc nhẫn ra chiếc mắt kính cùng chiếc nhẫn bằng kim loại vừa được cấp đeo lên ngón tay trỏ, chiếc vòng tay thì được hắn giấu trong một góc giường.
Sắp xếp cẩn thận mọi thứ hắn liền đeo chiếc mắt kính lên rồi nói nhỏ: " Cô có ở đấy không Thiên Cơ"
Sau một thoáng im lặng, bên tai hắn lại vang lên giọng nữ gắt gỏng quen thuộc: "Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần phải luôn mang vòng tay bên ngươi rồi mà, nếu ngươi còn dám cất lung tung một lần nữa thì đừng trách ta." đi kèm với tiếng nói là hình ảnh lập thể của Thiên Cơ hiện ra giữa phòng giam.
Vũ Thiên im lặng, hắn cực kì đau đầu với cô nàng cùng với đống quy tắc quái đản của nàng, hắn vốn là con người ưa thích tự do vì vậy chỉ cần nghĩ đến bên cạnh lúc nào cũng có người quan sát và đánh giá bản thân liền cảm thấy bực bội.
Hiện tại hắn đang cần đến sự giúp đỡ của nàng nên cũng đành phải chịu trận, thế nhưng hắn biết chuyện này rồi sẽ phải có hồi kết và hắn không muốn bản thân phải phụ thuộc vào người khác như vậy.
Phải mất một hồi lâu để Vũ Thiên trình bày mọi thứ cẩn thận thì sự việc mới lắng xuống, Thiên Cơ vừa nghe hắn trình bày vừa quan sát mọi thứ xung quanh.
"Vậy ngươi gọi ta ra đây là có chuyện gì?" Thiên Cơ cau mày hỏi.