Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Mâu thuẫn

Chương 7: Mâu thuẫn


Chương 7: Mâu thuẫn

Lúc Vũ Thiên ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Tường Vi ngồi một góc, đầu cúi thấp, bóng tối che phủ toàn bộ khuôn mặt nàng khiến những người khác không cách nào quan sát được tâm trạng của nàng. Còn Thiên Minh ngồi phía còn lại thì muốn nói nhưng lại bị Kinh Tiểu Hồng ngăn lại, nhìn gương mặt hắn thì Vũ Thiên cũng biết nếu để hắn phát ngôn thì thôi nhiệm vụ này coi như hỏng.

Hắn biết là sẽ có chuyện như thế này xảy ra nhưng chỉ đang cố lảng tránh mà thôi, nhiệm vụ lần này không có chỉ định chỉ huy vì ở đây ai cũng không chịu ai cả, bây giờ xảy ra chuyện thật sự khó để xử lý cho thỏa đáng.

Nếu không xử lý thì Thiên Minh chắc chắn không để yên thế nhưng nếu làm đến nơi đến chốn thì mọi người cũng không còn tinh thần đâu mà tiếp tục làm nhiệm vụ nữa.

Vũ Thiên tiếp tục giữ yên lặng quan sát tình hình, thái độ của Bạch Tường Vi vẫn là một ẩn số, hắn không biết nàng có thật sự hối lỗi hay không. Hiện tại nàng cùng với Thiên Minh là hai nguồn sức mạnh chính của tổ đội, bất kì người nào không hợp tác có thể dẫn đến những hậu quả nghiêm trọng.

Cuối cùng Thiên Minh cũng không chịu nổi mà đứng dậy bỏ đi, Vũ Thiên liếc ra hiệu cho Kinh Tiểu Hồng lo cho Bạch Tiểu Vi rồi bắt đầu đuổi theo.

Thiên Minh cũng không bỏ đi quá xa, dù sao với điều kiện môi trường như hiện tại nếu bỏ đi quá xa thì nguy cơ bị lạc rất cao, đến lúc đó mới thật sự là phiền phức lớn.

Lúc Vũ Thiên đuổi tới nơi thì thấy hắn đang bực tức đấm liên hồi vào gốc cây gần đấy. Sau một hồi phát tiết Thiên Minh ngồi bệt xuống gốc cây bắt đầu thở dốc.

"Đến khi nào thì cái tính bốc đồng của mày mới sửa được vậy, ở một nơi như thế này mà để bản thân rơi vào tình trạng kiệt sức thì khác gì t·ự s·át" Vũ Thiên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Thiên Minh, lục trong túi lôi ra một viên vitamin đưa cho hắn.

Thiên Minh không nhận mà bắt đầu quay sang gắt gỏng: "Mày còn nói được nữa, suýt chút nữa chúng ta đ·ã c·hết sạch rồi, tao không muốn uổng phí tính mạng của mình chỉ vì con nhỏ kia"

"Nếu không thì mày tính sao, bây giờ chúng ta quay về nhé, không có mày và Bạch Tường Vi thì việc cố gắng đi tiếp cũng chẳng khác gì t·ự s·át cả" Vũ Thiên vẫn bình tĩnh trả lời bằng một giọng điệu không mặn không nhạt.

"Vậy bây giờ mày muốn như thế nào, chẳng lẽ để yên mọi thứ như chưa từng xảy ra hay sao" Thiên Minh quay sang bực tức gào lên.

"Mày cứ ngồi yên đấy, để tao suy nghĩ đã" Vũ Thiên chấm dứt cuộc nói chuyện, chỉ thấy hắn ngồi xuống gốc cây ngay đấy rồi bắt đầu tiếp tục lôi máy tính ra làm việc.

Thiên Minh nắm chặt nắm đấm, phải bình tĩnh lắm hắn mới không lao vào đấm cho thằng bạn trước mặt mình một trận, cuối cùng hắn như quả bóng xì hơi ngồi bệt xuống gốc cây bên cạnh, hắn nuốt vào viên vitamin Vũ Thiên đưa cho mình rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết qua thời gian bao lâu Thiên Minh bị Vũ Thiên gọi dậy, vừa mở mắt ra đã nghe được giọng nói của đối phương: "Nghỉ ngơi xong chưa, chúng ta quay về điểm tập trung"

Vũ Thiên vừa dứt lời ngay lập tức đứng dậy quay người rời đi, Thiên Minh đơ ra một nhịp rồi cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo. Hai người liền trở về chỗ của hai cô gái.

Về đến nơi Vũ Thiên nhìn thấy Kinh Tiểu Hồng đang ôm Bạch Tiểu Vi, hai người đang tỉ tê trao dổi gì đấy với nhau. Vừa thấy Vũ Thiên xuất hiện bọn họ nhanh chóng tách ra, hắn còn thoáng nhìn thấy Bạch Tiểu Vi vội lau nước mắt.

Đợi đến khi Thiên Minh trở về chỉ thấy hai cô nàng đang ngồi cạnh nhau trong một góc, hắn chỉ liếc mắt một cái rồi không nói lời nào mà bỏ sang ngồi phía đối diện.

Vũ Thiên nhìn ba người trước mặt bóp bóp trán, hắn vốn rất ghét việc đi giải quyết mấy cái vấn đề rắc rồi như thế này không ngờ cuối cùng quay tới quay lui vẫn bị sao quả tạ chiếu vào đầu.

"Mọi người cũng đã có thời gian để suy nghĩ rồi bây giờ muốn nói gì thì nói luôn đi, tôi muốn mọi việc được giải quyết ngay trong hôm nay, nếu không thì giải tán tổ đội chúng ta quay về, tôi không muốn mạo hiểm tính mạng vì những con người ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân mình" Vũ Thiên tiến đến đứng trước mặt ba người nói.

Mọi người tiếp tục trầm mặc, Kinh Tiểu Hồng muốn lên tiếng nhưng bị Vũ Thiên dùng ánh mắt chặn lại, hắn đảo ánh mắt một vòng rồi dừng lại trước Bạch Tường Vi, hai người còn lại cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía nàng.

Ánh mắt của những người còn lại khiến Bạch Tường Vi cảm thấy hơi mất tự nhiên, sau một hồi im lặng cuối cùng nàng cũng phải lên tiếng: "Thành thật xin lỗi mọi người vì chuyện lúc nãy ..."

"Được rồi, chúng tôi không cần những lời xin lỗi đấy, nói cái gì đó thiết thực hơn đi" Vũ Thiên ngắt lời nàng, mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh.

Kinh Tiểu Hồng tỏ ra bất bình đứng dậy muốn lên tiếng nhưng lần này ngay cả Thiên Minh cũng ngăn nàng lại thế là nàng đành phải hậm hực ngồi xuống, bầu không khí lại trở nên yên lặng một cách c·hết chóc.

Một hồi lâu sau vẫn chưa thấy Bạch Tường Vi lên tiếng Vũ Thiên liền phá tan sự yên tĩnh bằng một câu nói: "Được rồi, rõ ràng mọi người ở đây đều có cái tôi quá cao mà không cách nào bỏ xuống được, nếu vậy thì chúng ta giải tán ở đây, mọi người thu dọn hành lý năm phút sau bắt đầu khởi hành, ai không muốn có thể ở lại"

Vừa nghe đến đây Thiên Minh ngay lập tức đứng dậy bắt đầu thu dọn hành lý, Kinh Tiểu Hồng lúng túng muốn nói lại thôi, nàng bị kẹt giữa hai bên không biết phải xử lý thế nào, dù nàng muốn bảo vệ bạn của mình thế nhưng không biết phải làm sao.

"Tôi xin lỗi, tôi không cầu xin sự tha thứ chỉ mong mọi người cho tôi cơ hội sửa chữa, tôi xin được từ bỏ quyền tự do hành động và sẵn sàng chấp hành chỉ đạo" dường như đã thu hết sự can đảm Bạch Tường Vi đứng bật dậy dõng dạc nói.

Câu nói của nàng khiến những người còn lại sửng sốt, thế nhưng Vũ Thiên vẫn không tỏ thái độ gì mà chỉ nhìn nàng bình tĩnh nói: "Cô chắc chắn chứ, làm như vậy chẳng khác gì giao tính mạng của mình vào tay người khác cả"

"Tôi biết nhưng đây là nhiệm vụ đầu tiên của tôi nên tôi không muốn chỉ vì thái độ không tốt của mình mà khiến nhiệm vụ thất bại, và tôi tin mọi người sẽ không ngu ngốc đến mức đưa mình vào chỗ c·hết" Bạch Tường Vi không chút suy nghĩ trả lời.

Vũ Thiên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý sau đó liếc mắt nhìn về phía Thiên Minh, chỉ thấy hắn ta nhún vai tỏ vẻ không có ý kiến gì cả, có vẻ như hắn khá thỏa mãn khi thấy Bạch Tường Vi tỏ ra nhún nhường đến vậy.

Kinh Tiểu Hồng cũng giữ im lặng, nàng biết đây là sự lựa chọn của Bạch Tường Vi nhằm cố vớt vát chút hi vọng cuối cùng. Cũng như nàng nói vậy đây là nhiệm vụ đầu tiên của bọn hắn nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ mà xám xịt đi về thì không ai cam tâm cả, thế nhưng nàng cũng phải từ bỏ một thứ gì đó để khiến mọi người tin tưởng sự việc vừa rồi sẽ không tiếp diễn.

"Được rồi nếu mọi người đều không có ý kiến gì khác thì mọi thứ dừng tại đây, tôi không muốn sau giờ phút này có ai còn bàn tán về vấn đề này nữa. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi chuẩn bị cho lần hành động sắp tới" Vũ Thiên chốt lại mọi thứ bằng một câu nói sau đó quay người đi lại một góc gần đó ngồi xuống tiếp tục công việc của mình.

Kinh Tiểu Hồng quay sang tiếp tục an ủi Bạch Tiểu Vi trong khi Thiên Minh bắt đầu mò lại gần Vũ Thiên nói nhỏ: "May mà cô nàng kia chịu xuống nước chứ thật ra tao cũng không muốn cứ như vậy mà quay về, đến lúc đó lại không biết nói như thế nào xấu hổ lắm"

"Thì cứ nói là cả bọn bị một con quái vật không rõ hình dạng và danh tính dọa cho vỡ mật nên phải bỏ về chứ sao" Vũ Thiên cười nhạt nói.

"Mày đùa không vui tí nào cả, nói như mày thì sau này tao không ngóc đầu lên được" Thiên Minh lắc đầu quầy quậy đáp.

"Thế nếu như cô nàng không chịu xuống nước thì mày tính thế nào, chẳng lẽ lại quay về thật" nghĩ nghĩ một hồi Thiên Minh bắt đầu tò mò hỏi.

"Không bao giờ có chuyện đó, chắc chắn cô ta phải chịu thua mà thôi" Vũ Thiên mắt vẫn không rời màn hình máy tính trả lời.

"Làm sao mày có thể chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra?"

"Mày không cần biết điều đó, chỉ cần biết là chắc chắn cô ta sẽ chấp nhận bỏ cuộc là được" Vũ Thiên tỏ ra bực mình nói.

"Được rồi không nói về cái này nữa, từ nãy tới giờ mày đang làm gì vậy" Thiên Minh thấy Vũ Thiên không chịu nói đành phải đổi chủ đề.

Vũ Thiên im lặng không nói gì, chỉ thấy hắn nhấn vài cái trên màn hình, ngay lập tức từ màn hình nổi lên một mô hình bản đồ lập thể nho nhỏ. Hắn lúc này mới bắt đầu nói: "Tao dựa vào sóng chấn động phát ra từ con quái vật ban nãy để phác họa ra bản đồ địa hình khu vực xung quanh"

Vừa nói hắn vừa chỉ vào mô hình lập thể trước mặt nói tiếp: "Đây là vị trí của chúng ta, còn đây là vị trí chúng ta chạm trán con quái vật, dựa vào sóng chấn động phát ra từ nó chúng ta có thể dự đoán được địa hình trước mặt, ngoài ra tao còn thấy được đầu quái vật kia chỉ lảng vảng quanh khu vực này" vừa nói hắn vừa khoanh một khu vực trên bản đồ.

"Có vẻ như nó đang bảo vệ một món đồ nào đó, vì vậy tao đang tìm xem có cách nào đột nhập vào đó kiểm tra được không, dù sao chúng ta không cách nào đối mặt trực tiếp với đầu quái vật kia được" Vũ Thiên nhìn mô hình trước mặt rồi nói.

Chương 7: Mâu thuẫn