Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 39: Đúng là muội muội tốt !
“ ? “ Trần Lục một mặt mơ hồ. “ Ngươi đi lên đó làm gì ? “
Phụ thân cùng phần lớn dòng dõi chủ gia đều mất, nói không đau lòng nhức óc chắc chắn là nhảm nhí.
Hắn không muốn cứ vướng chân vướng tay ở đây mãi, chẳng bao lâu nữa Tiêu Phàm sẽ được điều động tới mỏ Huyền Thiết.
Sắc mặt Trần Lục cứng đờ, trong lòng rên một tiếng.
Chương 39: Đúng là muội muội tốt !
Khi chờ Mạc Khinh Vũ nướng đồ ăn, hắn lại giao nữ hai cho Mạc Khinh Thần trông coi, Trần Lục mới rảnh rỗi đi dạo vài vòng thăm thú.
Còn quá gầy gò, nhất là mấy vết bầm tím trên đó khiến hắn thấy vô cùng khó chịu.
Chỉ thấy tiên trưởng kẹp một nữ hài tóc lam rất xinh xắn nhưng hai mắt hơi đờ đẫn ở giữa hông, chậm rãi bước ra từ căn nhà gạch đỏ.
“ Triệu Minh bái kiến tiên trưởng “
" Không ngờ toàn bộ hiệp nữ từng gặp, toàn bộ hồng nhan tri kỷ có tình cảm thắm thiết...đều là muội muội cùng cha khác mẹ với mình ? “
“ Khinh Vũ ở đây “
Điều này khác hoàn toàn với những gì gia nô nói với đám người, nhưng âu cũng do đứng ở góc độ khác biệt.
" Đa tạ hắc y lão giả đã tài trợ nhà ở "
Thật đúng là muội muội tốt !
Dư quang thoáng liếc qua, thấy cái vẻ mặt ỉu xìu của Triệu Minh cứ liếc ngang liếc dọc về phía hồ, hắn liền thuận miệng nói thêm.
“...”
“ Nghỉ ngơi trên nóc phòng ? Uổng cho ngươi nghĩ ra được, trong nhà có giường đầy đủ đấy “ Trần Lục rất im lặng, nhẹ nhàng trách cứ.
Trần Lục khẽ gật đầu đáp, hắn đang ngồi đùa nữ hài trên đùi mình, nàng cứ ngố ngố thế nào ấy.
Lại một đứa bé ? Đây là trại trẻ ?
" Bẩm tiên trưởng, dựa theo tốc độ hiện tại cần hơn mười ngày, nhưng mà tại hạ cũng cho người đi trước báo tin cho Hổ Nha Trấn "
Trần Lục vừa hỏi một tiếng, liền có một cái đầu ló ra trên nóc phòng gạch đỏ.
Nụ cười đã tắt ~ chìm trong...
" Còn cần bao lâu mới tới Hổ Nha Trấn ? " Trần Lục đặt nữ hài vào trong lồng ngực, quay sang hỏi Triệu Minh.
Nữ hài thoáng ngơ ngác, hai mắt mơ màng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu cái một.
“ Lão gia ngài tới “ (đọc tại Qidian-VP.com)
...
" Đi xuống đây " Trần Lục vẫy vẫy tay, lại chỉ về hồ nước: " Khinh Vũ, ngươi tung hoành giang hồ nhiều năm chắc hẳn tay nghề không kém, nướng vài con linh ngư thử xem "
" Chỉ là..."
Sau vài phút, Mạc Khinh Vũ bắt được năm sáu con linh ngư, mỗi con to bằng bắp chân người trưởng thành.
" Tiên trưởng độ lượng "
Biết đâu ăn xong tăng vài tháng tuổi thọ cũng nên !?
Không để nàng nằm trong lòng ngực mình nữa, Trần Lục vươn tay vòng qua cái eo gầy gò, nhấc cả ngươi nàng lên.
Mặc dù biết quản sự tất nhiên gửi tin báo trước, nhưng Trần Lục vẫn lo bỏ lỡ cơ duyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Loại cơ quan trận, dài rộng gần mười trượng thế này giá trị không hề nhỏ, ít cũng phải ngang ngửa trung phẩm pháp khí loại hiếm, không có bảy tám trăm linh thạch thì đừng hòng mua được.
Võ lâm nghĩa hiệp nên lưu lạc thiên nhai, hành hiệp trượng nghĩa, vô câu vô thúc, dính vào nhi nữ tình trường đều là ngu xuẩn mất khôn.
...
Trần Lục còn tưởng chuyện gì, tùy tiện an ủi một câu: " Không sao, thật sự không còn cách nào ta sẽ ra mặt "
Trong nhẫn trữ vật của lão ta đồ tốt không ít, trừ cơ quan trận còn có kha khá tài sản.
" Cứ nói "
" Ca ca, cho ta mượn đao nhé "
" Đi thôi "
Triệu Minh nghe lời bắt một còn vừa vừa, rồi cùng với gia nô rời khỏi đây, trong căn nhà gạch đỏ chỉ còn lại vài người.
“ Hoạ chăng đều do phụ thân hắn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hái hoa xong liền nhấc quần đi mất, đúng là khiến người khác phải ghê tởm chán ghét “
Khinh Lục lập tức khinh thân đáp đất, nhìn như rất có hứng thú bắt tay vào nấu nướng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe có chút mơ mộng hão huyền, nhưng nằm mơ tí lại không hại ai, Triệu Minh tự an ủi mình.
Phía ngoài Triệu Minh với Mạc Khinh Thần trò chuyện được câu có câu không.
Chỉ cần ném trận bàn xuống đất, thêm vài viên linh thạch sẽ có công trình chui lên từ dưới mặt đất.
Thấy nàng cứ mè nheo khó hiểu mãi, Trần Lục trầm tư một hồi.
“ Ta...nằm nghỉ “
" Ồ "
Mạc Khinh Vũ liền le lưỡi tỏ ra đã hiểu: “ Ta biết rồi lão gia ‘”
“ Là đói rồi hay sao ? “ Cất tiếng hỏi, lại thấy không chắc chắn: “ Nghe hiểu thì gật đầu một cái “
Còn chẳng thể vứt mấy người đó tự sinh tự diệt, một mặt là không qua được cửa ải đạo đức, mặt còn lại thì dầu gì cũng là đại tu sĩ nhờ vả.
“ Tốt lắm “
" Thiếu gia ! " Là một tên gia nô, cứ lảng vảng cách cửa mấy trượng, mãi không dám lại gần.
Ông trời của ta ạ, mừng hụt rồi !
" Rất nhanh thôi tất nhiên có tiếp ứng, đến khi đó sẽ mau hơn dự tính nhiều "
Trần Lục âm thầm cho hắc y lão giả cản đường mình ở ngoài Tam Hà Thành một ngón cái.
Muốn thì tự đi mà bắt, thấy bổn nữ hiệp bắt cá dễ dàng lắm hay sao ? Nước tanh đều bay tới trên đầu.
” Không ngờ trong giới võ lâm lại có ân oán tình cừu phức tạp đến thế, tại hạ thêm kiến thức “
Lướt qua vị nữ hiệp hung hăng mài đao chuẩn bị chặt cá, giờ phút này tại bàn giữa sân.
Triệu Minh nhanh chóng đi ra, không biết cả hai nói gì mà lúc hắn đi vào, lôn ra vẻ mặt tiếc nuối hùi hụi.
Như sát muối vào v·ết t·hương, sắc mặt Triệu Minh hơi sập, Tam Hà Thành bay màu, bị san phẳng.
" Triệu đại thiếu " Bất ngờ có tiếng hô khẽ, lập tức đánh tỉnh Triệu Minh.
“ Từng có thiếu hiệp dáng vẻ thư sinh du ngoạn thiên hạ "
Vốn Triệu Minh còn muốn ở lại ăn chực, mấy con cá này nhìn vẻ ngoài liền biết không phải mặt hàng thông thường, có khi chính là tiên ngư trong truyền thuyết.
Triệu Minh mừng húm lên, hớn hở ra mặt, tức thì đi đến chỗ Mạc Khinh Vũ xin cá.
Ai ngờ Trần Lục lắc đầu, chỉ nữ hài. " Không phải ta, là nàng "
Triệu Minh trong lòng kỳ quái, thầm nhủ.
" Tiên trưởng, cho tại hạ xin phép cáo lui, phía bên kia xảy ra chút chuyện cần giải quyết "
“ Phức tạp hơn nữa cũng không sánh bằng mấy canh giờ trước “ Mạc Khinh Thần nói ít, nhưng ý đủ nhiều.
Ta sẽ không thừa nhận mình đang nghe lén hai vị bên dưới đâu, hồng nhan tri kỷ gì chứ.
Rốt cuộc nhận ra phần bụng nữ hài xẹp lép, da thịt mặc dù non mịn nhưng thiếu chút huyết sắc.
" Lão nhân gia ngài muốn ăn ? "
" Cấm lấy con lớn " Ai ngờ Phiêu Vũ nữ hiệp bất thình lình trừng mắt, lạnh giọng.
Mạc Khinh Vũ nói thầm, vốn muốn cầm kiếm của mình đi xiên cá, nhưng nghĩ lại sẽ vướng mùi tanh liền lặng lẽ trộm Quỷ Diện Đao đi mất.
“ Khinh Vũ đâu rồi ? “ (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái căn nhà này không hề tầm thường, mà là một tòa sinh hoạt cơ quan trận.
Chỉ có đao quang kiếm ảnh sắc bén kinh người, hiệp lấy võ phạm cấm, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ... mới thật sự là lãng mạng.
" Thế thì tốt "
" Là chuyện lương thực, mấy trăm người sẽ tiêu hao vô cùng lớn, tại hạ có chút lo nghĩ "
“ Các vị trò chuyện có vẻ không tệ nhỉ ? “ Có giọng nhẹ nhàng truyền tới, hai tên nam nhân đang trò vội quay sáng.
Chúng vùng vẫy tạo ra lực lượng rất mạnh, nhưng đối với võ giả Hậu Thiên đỉnh phong như nàng thì không tính là gì.
" Khụ, thứ lỗi, thứ lỗi " Triệu Minh một mặt xấu hổ, vừa rồi đúng là tính lấy con to thật.
" Muốn linh ngư thì qua lấy một con đi " (đọc tại Qidian-VP.com)
" Có người tìm ngươi "
Trần Lục vui mừng nở nụ cười nhẹ nhàng, tự nhủ hoá ra nữ hài vẫn nghe hiểu chút chút, nhưng ai ngờ ngay sau đó nàng lại đánh ra một bộ liên hoàn chiêu thức, gật đầu rồi lắc đầu mấy cái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.