Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 173: Cổ Hà a Cổ Hà ngươi quá ngu ngốc.
"Tử Kích." tử khích của nàng đã không còn là như trước tử kích, công pháp phẩm chất tăng cao, nàng nhắm mắt.
Cổ Hà, hắn cho dù b·ị t·hương cũng không thể khống chế duy trì thời gian được bao lâu.
Đưa tay ra trước mắt, hướng Cổ Hà. Nàng ngón tay đang hướng xuống dưới, đưa thẳng lên Cổ Hà.
Như vậy làm sao nghĩ cách thoát khỏi, ta đầu hàng? Thật vô nghĩa, vì mạng nhỏ nên ta đầu hàng.
"Chúng ta, tiến vào vòng thứ ba, Vòng tăng tiến các đệ tử lên bốc thăm."
Cổ Hà nhìn bóng lưng Cổ Nhược Ca rời đi thầm nói, Cổ Nhược Ca nàng cũng biết được gia tộc nàng cách làm.
Hắc Ám Tinh thần Ma, hai loại này tu luyện chính thức.
Chân truyền đệ tử yếu đi? Thật như vậy a, Không còn cách nào khác, tỷ thí hoàn thành hắn cần bổ nhiệm lại chân truyền đệ tử.
Cổ Hà hắn đang chạy đến. Tay khống chế linh khí muốn lấy ra bản thân v·ũ k·hí, một dây gai leo từ dưới đất.
"Chúng đệ tử tin tưởng ngươi, mạnh mẽ, ngươi càng giữ thời gian lâu, thân thể v·ết t·hương đau càng thêm đau."
Khán đài, một vị đệ tử mang theo một tấm gỗ, đưa vào trong mộ hộp nhỏ, Vân Phàm hắn lấy trước.
Hắn khoảng chống cần ngăn cách chính là đầu, còn lại không cần linh khí không còn nhiều. Đạo thương xuyên qua hắn lớp phòng ngự, rơi xuống bên cạnh.
Đệ tử trên cao khán đài: "Đại sư huynh, ngươi nên đầu hàng, ngươi đau như vậy. Không kêu lên một tiếng."
Nàng công pháp Vô Cực Chi Hàn Hao, hấp thu hắn linh khí, không những như vậy, hắn còn bị độc tố xâm nhập, ảo giác sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổ Hà nhìn xuống dưới hai chân, dây gai quấn lấy hắn một vòng, Cổ Hà ngước đầu nhìn Lăng Thanh, lòng run nhẹ.
Cảnh tưởng này, trong tiểu thuyết văn học mạng hắn chưa nhìn qua, một đời thiên kiêu làm sao chưa c·hết còn gặp phản phái.
Không có biến mất hắn thở dài, mắt nhắm sắp ngất đi. Đệ tử trị liệu liệu, đang chuẩn bị gậy gỗ dài muốn khiêng hắn đi, Tiên Tông trên cao suy nghĩ.
Vân Phàm một bên nhìn, phản diện cùng thiên kiêu giao thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổ Hà nhìn bóng lưng Cổ Nhược Ca rời đi, không biết nói ra sao. Sư muội, ngươi không biết a, ta vì gia tộc mới theo đuổi Vô Nhạn.
Hắn giọng nói yếu ớt: "Ta đầu hàng." nghe vậy xung quanh đệ tử mới thở dài, ngươi còn tiếp tục mạng cẩu khó giữ.
Đâm thẳng, quấn lấy chân hắn: "Vô Cực Chi Hàn Hoa." dây leo quấn lấy Cổ Hà, kéo hắn lên cao, đưa hắn từ dưới. Khống chế nắm lấy hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên đầu hắn, linh khí còn lại biến mất, linh khí ngăn cản một vòng tròn không rộng lớn lắm, vết nứt hiện rõ.
Thương đâm xuyên qua, máu chảy tý tách. Cổ Hà thân ảnh quỳ xuống dưới đất, hắn không thể đứng.
Ta muốn đầu hàng ư? Vô Nhạn nàng ấy nhìn ra ta như vậy, còn có hay không thích ta? Hắn suy nghĩ trong lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiên Đạo Tông chính sách quá cũ, cần thay đổi. Cổ Hà nằm trên đất, vẻ mặt thoi thóp. Hắn cười nhẹ, cuối cùng cũng giải thoát, chưa đợi hắn thở dài.
Mỗi thương đâm qua, đều mang theo cực độc. Không đúng đây là ảo giác từ dây gai trước đó.
Một hình tròn, bên trên là hoa văn hình bỉ ngạn, cùng mũi thương từ hoa bỉ ngạn đâm lên.
Lăng Thanh một bên nhìn, nàng không dùng đến tiếp theo công pháp, Cổ Hà không có khả năng thoát khỏi công pháp nàng.
Hắn bừng tỉnh. Không cách nào ngất đi, sư huynh ngươi với ta một trời một vực, ngươi quá yếu.
Vòng tròn linh khí dưới chân hắn mới xuất hiện, trên đầu Cổ Hà lại xuất hiện một vòng tròn linh khí màu vàng.
Lăng Thần thần tiếp đó đi lên. Hắn lấy được tấm gỗ có ghi nhị chữ. Lăng Thanh tấm gỗ thứ nhất, Lăng Liên tấm gỗ thứ hai.
Vẻn vẹn hai công pháp mà thôi, đây cũng không phải chân chính nàng công pháp. Công pháp chân chính nàng là thiên sứ mười hai cánh.
Một đạo mũi thương nhô ra, dần dần lộ nguyên thương. Lao nhanh xuống, đâm xuyên qua hắn thân thể.
Cổ Nhược Ca cũng nhìn ra, Cổ Hà từ muốn lấy Vô gia tộc nhân, mà bây giờ chính thức thích thầm Vô Nhạn.
Thời gian từng phút trôi qua, một nén nhang qua đi.
Thấy vậy cũng chưa mang hắn, ngươi cho hai vị huynh muội này trò chuyện. Cổ Nhược Ca hừ nhẹ.
Nàng cười nhẹ, Cổ Hà mắt nhìn nàng: "Nhược Ca ngươi làm gì ở đây? Ngươi tăng tiến nội môn?" Trị Liệu đệ tử mang theo gậy gỗ dài đi đến.
Một thân ảnh nữ tử nhảy lên cao, nàng là Cổ Nhược Ca, Cổ Nhược Ca mắt nhìn trằm trằm vị sư huynh mà nàng từng mến thương.
Nàng nhìn ra, ha ha Cổ Hà ngươi quá ngu ngốc. Vì gia tộc hai mươi mấy năm theo đuổi Vô Nhạn? Ngươi quá ngốc, hai mươi mấy năm ngươi cố gắng tu luyện.
Lăng Thanh nàng thu hồi Tử Kích, quay nguời rời khỏi, Cổ Hà thân thể nhẹ nhàng hơn, linh khí quay lại.
Bùm.
Siêu việt, nàng gia tộc vui vẻ hay không? Cổ Hà a Cổ Hàngươi thật sự ngu ngốc, Lăng Thanh nhìn nàng nụ cười tà ác. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sư huynh, ta không còn như lúc xưa, ngươi bây giờ cùng ta khác một trời một vực, ngươi quá yếu."
Tâm tình vui vẻ, đây mới là nụ cười phản diện nên có. Hắc hắc, Gia Phòng trên cao ho khan vài tiếng: "Khục Khục, các ngươi mang Cổ Hà rời."
Không tồi, Cổ Hà nhìn nàng. Ánh mắt không tự nhủ nhắm lại mở ra, đây cũng không cách nào, ảo giác như vậy. Hắn cũng không muốn bị trúng ảo giác.
Cổ Hà thân ảnh b·ị t·hương đâm, cánh tay máu chảy từ thân thể hắn xuống khán đài.
Vô Ngạn gật đầu, nhìn bên dưới khán đài.
Vân Phàm đưa tay xuống, mang lên một tấm gỗ nhỏ, trên đó có ghi nhất. Là hắn trận thứ nhất vòng thứ ba, vòng tăng tiến.
Điểm này làm người ta chú ý tới, Vân Phàm nhìn trăm trú bên dưới khán đài.
Thân thể Cổ Hà b·ị t·hương, máu chảy muốn thoát khỏi, đáng tiếc không thể nào. Hắn linh khí làm sao biến mất?
Công pháp xuyên qua, Cổ Hà hắn linh khí còn sót lại chỉ đủ ngăn cách một khoảng chống .
Ta chỉ dùng đến một ít công pháp mà thôi, ngươi cần gì phải làm ta như vậy? Cổ Hà vẫn đang nhìn bên dưới chân.
Lăng Thanh, Lăng Liên, Lăng Thần, Vô Nhạn, Vân Phàm năm người bước đến khán đài.
Từng đạo từng đạo vết nứt mở ra, Tiếng nứt vỡ càng to bên trong Cổ Hà đài. Hắn ngước nhìn lên, mười mấy đạo thương đang rơi xuống, phòng ngự hắn nứt?
"Sư huynh a, sư huynh, ta từng muốn đi theo ngươi. Nhưng ngươi một mặt vẫn xa cách ta."
Chúng đệ tử khuyên can Cổ Hà, Cổ Hà hắn quỳ trên khán đài, máu chảy tý tách, khán đài xung quanh hắn chân chỉ là máu.
Nhưng thật ra, ta không ghét muội. Sư huynh xin lỗi ngươi, nhưng vì cơ nghiệp gia tộc, ta cần nắm lấy Vô gia hoặc không, hắn suy nghĩ.
Ngất đi, nàng một kích đen hắn xuyên qua, hắn linh khí còn sót lại, muốn phản kháng.
Cổ Nhược Ca nói dứt lời, quay đầu rời khỏi. Cổ Hà hắn đau nhức, bình thường đã sắp ngất đi, lại bởi vì câu nói của nàng.
Chương 173: Cổ Hà a Cổ Hà ngươi quá ngu ngốc.
Kéo mạnh xuống, thân ảnh Cổ Hả bị kéo lên cao, lại kéo xuống. Tốc độ cực nhanh chạm vào khán đài.
Chương 173: Cổ Hà a Cổ Hà ngươi quá ngu ngốc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.