Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 290: Hoa Quốc c·h·ế·t (1)
Đa Bác, Hoa Quốc đều bị nằm xuống tường thành, mà Tiểu Hoa núp sau một tường thành cao tầm một mét, đường đi từ dưới lên trên tường thành.
Tiểu Hoa nhìn nhẹ, hì hì xem đối phương chém g·iết lẫn nhau, cơ hội sống trước mắt làm sao có thể bỏ qua đây.
Tiểu Hoa ánh mắt màu tím nhìn lên cao.
Chu Trúc nhìn hai người, ngồi xuống tay cầm Xà Lân trượng nhìn Đa Bác: "Ý ngươi thế nào?" Nàng nghiêng đầu nhìn đối phương?
Đa Bác khịt mũi coi thường: "Dù ta có c·hết, cũng không làm như vậy." Chu Trúc ánh mắt rắn ngạc nhiên, lông mày hơi nhíu nhẹ?
Là gặp phải? Tốt tính tướng lĩnh sao trước tiên suy đoán vậy muốn thử cách khác h·ành h·ạ đối phương, nàng ánh mắt đảo qua nam nhân trung niên.
"Ngươi là Hoa Hạ Thành hoàng đế đúng không? Muốn báo thù ta sao, muốn sống sao?" Hoa Quốc tóc vàng nâu, vẻ mặt hơi già nua gật đầu.
Chu Trúc nghe vậy mắt sáng: "Hảo vậy chỉ cần ngươi, g·iết c·hết đi theo ngươi tướng lính, dù có c·hết cũng không nguyện bán đứng ngươi sao?"
Chu Trúc nàng thân ảnh đứng trước mắt hắn, y phục màu xanh lục nữ tử, quần dài đang ngồi xuống nhìn hắn, Hoa Quốc nhanh chóng gật đầu.
Thân ảnh trung niên nam nhân tàn tạ, thân thể còn truyền đến kịch liệt cơn đau, Chu Trúc thấy hắn phản ứng như vậy, trên mặt v·ết m·áu lại nổi hứng ha ha.
Có truyện hay muốn xảy ra, lại gặp phải một s·ợ c·hết nam nhân, sư tôn từng nói cách h·ành h·ạ đối phương, chính là cho người tin tưởng đối phương.
Tự g·iết c·hết bản thân người, còn quá trung thành hai người đều như vậy, thì h·ành h·ạ đối phương đến khi muốn g·iết c·hết đồng bạn.
Hoặc là h·ành h·ạ đối phương đến c·hết, không thì người bị h·ành h·ạ chính là chúng ta nữ tử, cho nên nàng Chu Trúc từ đáng yêu tiểu nữ hài.
Đều bị hắc hóa, đam mê g·iết chóc nữ hài.
"Ta có thể, chỉ cần g·iết hắn ngươi có thể tha cho ta?" tóc vàng nâu nam nhân nằm trên đất gật đầu lia lịa sợ rằng đối phương đổi ý.
Cao cao tại thượng hoàng đế trước mắt dân chúng, đều bỏ qua. Hắn lý trí bây giờ chỉ còn là thoát khỏi đây, không quan tâm xung quanh người.
Chu Trúc vẻ mặt hớn hở, trên mặt v·ết m·áu còn không ngừng nhỏ giọt: "Thật vinh hạnh, vậy ngươi chỉ cần gắng gượng đứng dậy, ta đưa ngươi kiếm."
"Chỉ cần ngươi chặt đứt một tai hắn, từ từ h·ành h·ạ hắn ta có thể thả ngươi đi." Đa Bác vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn trung thành nhất nam nhân.
Lại muốn ra tay với hắn? Không có khả năng làm sao như vậy? Chỉ thấy Chu Trúc bên trên tường thành, nàng ngồi xuống nhìn hai thân ảnh.
Trên tay nắm giữ Xà Lân trượng lắc lư: "Hắc Bắc, như vậy ngươi cầm lấy." nàng thu hồi thuốc giải, đưa ra một cây kiếm ngắn.
Ném xuống trước mắt Hoa Quốc, Hoa Quốc cắn chặt chịu cơn đau, kịch liệt truyền đến.
Chu Trúc cười nhẹ: "Hắc Hắc rất tốt rất tốt, ngươi chỉ cần chém đứt tai hắn một bên, ta sẽ tha cho ngươi." Hoa Quốc nắm lấy thanh kiếm ngắn.
Nhìn nàng: "Ngươi nói là g·iết hắn, tại sao lại đổi ý?" Chu Trúc nghe vậy hơi giật mình lui ra sau, đưa tay che miệng cười cười: "Làm sao nha? Ta nói ta còn quên đây."
Ánh mắt y đúc mắt rắn nhìn hắn: "Ngươi nha, nếu muốn sống theo ta nói mà làm!" nàng đứng dậy, Hoa Quốc sợ hãi.
Bởi vì hắn cảm nhận được, ánh mắt nàng phản quang ánh sáng, sau lưng nàng còn có một thân ảnh to lớn xà.
Lưỡi kéo dài, miệng còn không ngừng chảy nước miếng. Hoa Quốc gắng gượng đứng dậy, nhìn nằm trên đất Đa Bác:"Đa Bác, cũng là vì sống ta có thể g·iết c·hết ngươi, ngươi sống dưới đó yên ổn đừng căm hận ta. Bởi vì ta cũng là vì mạng sống của ta."
Hoa Quốc hai tay run rẩy cầm kiếm ngắn, đưa lên cao chém xuống: " A A A."
Hắn hét to kêu la, Đa Bác nghe vậy lăn sang một hướng, nhẫn nhịn cơn đau kịch luyện từ vạn độc truyền tới, hắn dù có bị độc c·hết.
Cũng không thể c·hết dưới, vong ơn bội nghĩa hoàng đế tước mắt. Ta vì hắn bảo vệ Hoa Hạ Thành mấy năm, hắn nói gì ta nghe đấy? Bên cạnh hắn bảo vệ bao nhiêu năm?
Cư như vậy vì mạng sống của mình, muốn g·iết c·hết ta sao? Đa Bác ta tin nhầm người, nếu như ngươi muốn g·iết ta Đa Bác ta tuy còn có ý trí.
Cũng muốn bạo tẩu, kháng độc gắng gượng xoay người một cước đá đối phương ra xa.
Cầm kiếm ngắn Hoa Quốc định bước tới bị Đa Bác đá, lui lại chạm đến tường thành, đầu ngước nhìn xuống dưới cao cao tường thành.
Bên dưới còn nhìn thấy một thanh sắt sắc nhọn, đang hướng lên trời, lòng hắn run nhẹ. Nếu như Đa Bác không phải bị độc, hắn bây giờ chính xác là ở bên dưới.
Đa Bác nhìn hắn: "Ngươi vậy mà muốn h·ành h·ạ c·hết ta?" Hoa Quốc cầm chặt kiếm sợ đối phương c·ướp mất, ánh mắt run sợ.
"Đa Bác, ngươi thay ta c·hết a. Ngươi thế nhưng là tướng lĩnh chung thành, sao có thể như vậy, mau mau yên ổn để ta g·iết c·hết ngươi."
Đa Bác tức giận, ánh mắt không kìm nổi muốn bay ra ngoài: "Hoa Quốc ngươi điên rồi, vì mạng sống có thể g·iết c·hết thân thích tướng lĩnh."
Đa Bác dù tức giận, hắn vẫn muốn giữ bình tĩnh.
Hoa Quốc hắn lại khác, một chân bước tới hoàng bào trên người đều lấm lem bụi bẩn, ánh mắt run sợ miệng nói khác biệt sợ hãi đối phương.
Đối phương là nhìn xa xa đứng trên Xà Lân trượng Chu Trúc cười ha ha.
Hoa Quốc hắn vẻ mặt sợ hãi, nắm chặt kiếm hai chân bước nhẹ tới: "Đa Bác, ngươi nên c·hết ngươi nên c·hết ha ha."
Hoa Quốc ánh mắt xuất hiện quầng thâm, ngước đầu lên cao giọng nói run sợ nói, lại ngước nhìn xuống Đa Bác, cầm kiếm ngắn chạy tới.
Đa Bác thở dài, nhìn bị điên nam nhân, vì truy cầu mạng sống trực tiếp phát điên?
"Ngươi đã điên rồi, không còn là hoàng đế mà ta phục tùng." Đa Bác dù bị độc tố kháng tính cơ thể.
Da thịt đều thối nát, nhảy lên cao tường thành sau lưng, né tránh đâm tới kiếm. Một cước đem Hoa Quốc đầu đánh ngã trên chán còn xuất hiện v·ết m·áu.
Hoa Quốc b·ị đ·ánh bay, chán chảy máu, lắc đầu: "Không thể nào, ngươi thân là tướng lính dưới chướng ta, một tốt tướng lính sao có thể cãi lại vua?"
Hoa Quốc ánh mắt không thể tin nổi, một tay đưa lên miệng cắn chặt móng tay, Đa Bác đáp xuống: "Ngươi không hề là hoàng đế mà là một s·ú·c sinh."
Hoa Quốc hắn hầu như, tâm tình kháng kịch liệt độc tính không còn tác dụng mà phát điên: "Không không thể nào, ta là Hoa Hạ Thành hoàng đế."
"Không thể nào là s·ú·c sinh như ngươi."
Hoa Quốc bỏ xuống thanh kiếm ngắn, ôm lấy đầu. Đa Bác bước tới nhìn sợ hãi thân ảnh ôm đầu nhìn lên cao Chu Trúc.
"Ta g·iết hắn, ngươi hiệu lực câu nói trước vẫn có hiện quả?"
Chu Trúc vẻ mặt ưu nhìn cười nhẹ: "Như ngươi nói, chém g·iết đối phương đầu hoặc là h·ành h·ạ đối phương, ta có thể tha mạng cho ngươi."
Nàng lại lấy ra bình thuốc giải lắc nhẹ: "Còn có thuốc giải vạn độc của ta, ngươi rất đau đúng không?" nàng cười nhẹ môi liếm nhẹ tỏ ra yêu thích.
Hoa Quốc không nói gì im lặng, Chu Trúc cười ha ha, Đa Bác đưa tay ra đưa lên cao định chém g·iết đối phương.
Vạn độc làm hắn kinh mạch t·ê l·iệt, không cách nào dùng linh khí, không khác biệt phàm nhân.