Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Bí Ngô, Bóng Tối, và Một Đêm Lắm Drama
Cửa Đại Sảnh mở, tiếng bước chân vang. Giọng Snape lạnh như đá: “Tầng ba lục soát kỹ, không có hắn. Filch kiểm tra tầng hầm, cũng không.”
“Tốt. Không cần dời các trò. Ta tìm cách tạm thời cho lỗ chân dung. Mai các trò về tháp.”
Dumbledore đáp, lạnh như băng: “Có, nhưng không giám ngục nào bước qua ngưỡng cửa chừng nào ta còn là Hiệu trưởng.”
Tiếng thì thào quanh họ to dần, như ong vỡ tổ. Một đứa Ravenclaw gần đó phán: “Có khi Black biết độn thổ, hiện thẳng vào lâu đài!”
Dumbledore định đi, rồi sực nhớ, quay lại như nhớ quên chìa khóa. “À, phải…” Thầy vẫy đũa, các bàn dài bay véo vào tường như bị hút nam châm, tự dựng đứng như lính canh. Vẫy lần nữa, hàng trăm túi ngủ màu tía êm ái hiện ra trên sàn, lấp lánh dưới trần nhà ếm bùa giả bầu trời đêm. “Ngủ ngon, các trò.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giáo sư McGonagall, mặt nghiêm như sắp thi OWL, ra lệnh lùa hết học sinh Gryffindor về Đại Sảnh. Chưa đầy mười phút, đám Hufflepuff, Ravenclaw, và Slytherin cũng bị kéo đến, đứa nào cũng ngái ngủ, áo choàng xộc xệch, mắt tròn như vừa bị lôi ra khỏi giấc mơ ăn tiệc. Tiếng thì thào hoảng loạn vang khắp sảnh, kiểu “Sirius Black thật sự ở đây hả?” hay “Hắn muốn gì, trời ơi?” Tristan đứng cạnh Harry, Ron, và Hermione, mắt bạc lướt qua đám đông như radar. Linh giác Thần Bí Giả — thứ giác quan siêu xịn của con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung lên như chuông báo cháy, nhưng cậu cắn môi, kìm nén thôi thúc khởi động linh thị, sợ mắt lóe sáng như đèn pha làm ai đó tưởng cậu là gián điệp. Cậu thì thào với nhóm, giọng lo lắng vừa đủ để không bị nghi: “Mấy cậu thấy không? Cả trường loạn như chợ vì một vụ t·ấn c·ông. Black đúng là biết cách làm cả thế giới phát điên!”
Ba giờ sáng, Dumbledore bước vào. Tristan hé mắt, giả ngủ, nhưng tai căng như anten. Thầy nhìn quanh, tìm Percy, đang lăng xăng giữa túi ngủ, quát mấy đứa còn thì thào. Percy thì thầm: “Thưa thầy, có thấy dấu vết hắn không?”
McGonagall và thầy Flitwick đóng sập cửa Đại Sảnh, tiếng ổ khóa ma thuật kêu lách cách như lũ chuột nhảy disco. Thầy Dumbledore bước lên giữa sảnh, giọng vang như loa phát thanh, điềm tĩnh nhưng uy quyền như vua: “Các thầy cô và ta cần lục soát lâu đài. Đêm nay, các trò ngủ lại đây cho an toàn. Huynh trưởng canh cửa, Thủ lĩnh Nam sinh và Nữ sinh chịu trách nhiệm. Bất kỳ động tĩnh gì, báo ngay cho ta.”
“Còn Tháp Thiên văn? Phòng Trelawney? Chuồng cú?” Dumbledore hỏi.
Chương 37: Bí Ngô, Bóng Tối, và Một Đêm Lắm Drama
Thầy liếc Percy, đang ưỡn ngực như sắp nhận huy chương. “Phái ma báo cáo, Percy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hermione rùng mình, kéo túi ngủ sát như ôm gấu bông. “May là hắn t·ấn c·ông đêm nay. Mấy cậu thấy không, nhè đúng đêm tụi mình không ở tháp…”
“Cậu nói đúng, Tristan,” cô thì thào. “Hắn hành động như có kế hoạch, nhưng lại thất bại trước Bà Béo. Kỳ lạ thật.”
Nỗi đau của con c·h·ó lan như s·óng t·hần, khiến Tristan ngực thắt lại như bị bóp. Con c·h·ó không kìm được cơn giận, sợ hãi hóa thành oán hận, như chỉ còn thù hận và phản kháng trong linh hồn. Đột nhiên, nó lao đi như gió, chân v·út qua cây đen, xông vào một ngôi làng lạ. Nhà cửa vỡ nát, như vừa bị Godzilla ghé thăm. Không khí u ám, như bị nguyền bởi đội quân ma quái.
Tristan, nằm im, cảm nhận luồng ether rung quanh Snape, như sóng giận dữ. Dumbledore đáp, bình thản nhưng cảnh cáo: “Nhiều giả thuyết, Snape, nhưng không cái nào giống cái nào.”
Thầy đi, cửa đóng sập, để lại Đại Sảnh ngập tiếng rì rầm như cái chợ. Đám Gryffindor kể lại vụ chân dung, giọng phấn khích xen sợ hãi, như vừa xem phim kinh dị. Percy hét, cố tỏ ra quyền uy: “Vào túi ngủ ngay! Mau, không nói chuyện! Mười phút nữa tắt đèn!”
Percy hét như loa hỏng: “Đèn tắt ngay! Vào túi ngủ, im lặng!”
Harry nghiến răng, mắt sáng như sắp đấu Quidditch. “Hắn muốn mình, Tristan. Mình biết. Nhưng mình không để hắn thắng dễ đâu.”
Percy ngập ngừng, rõ ràng bối rối. Dumbledore đi, bước chân nhẹ như mèo. Snape đứng lại, mắt oán trách, rồi bỏ đi.
Tristan giật mình tỉnh, mồ hôi lấm tấm như vừa chạy marathon. Đại Sảnh tối om, chỉ có ánh ma bạc và tiếng ngáy như dàn hợp xướng của đám học sinh. Cậu liếc Harry, Ron, Hermione, cả ba ngủ say như gấu mùa đông. Linh giác rung dữ dội, như giấc mơ không phải mộng mị. Con c·h·ó đen là ai? Gia đình hươu là gì? Con chuột tượng trưng cái quái gì? Cậu muốn khởi động linh thị, muốn nhìn dòng chảy ether tìm đáp án, nhưng kìm lại, sợ mắt bạc lóe lên trong bóng tối. Là Thần Bí Giả, cậu phải giấu kín, không để ai biết sự liên kết kỳ lạ với giấc mơ đầy đau đớn ấy.
Tristan gật, mắt lấp lánh tán thưởng. “Cậu đúng, Hermione. Nhưng nếu không phải mấy cách đó, thì Black vào kiểu gì? Có… ai giúp hắn không?” Cậu giữ giọng nghi ngờ tự nhiên, nhưng tim đập thình thịch. Linh giác mách có lỗ hổng trong phép bảo vệ, nhưng cậu không thể nói, sợ lộ thân phận Thần Bí Giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tốt, Snape. Ta không nghĩ hắn còn ở lâu đài.”
Nến phụt tắt, Đại Sảnh tối om, chỉ còn ánh ma bạc từ đám huynh trưởng, lơ lửng như đèn ngủ siêu xịn. Trần nhà lấp lánh sao, nhưng ánh sáng lạnh chỉ làm cả đám rợn tóc gáy. Tiếng thì thào rì rầm như gió lùa qua rừng ma quái. Tristan nằm trong túi ngủ, mắt nhắm hờ, cố ngủ, nhưng linh giác rung như điện thoại hết pin, kéo cậu vào giấc mơ kỳ quái. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ổn cả, thưa thầy.”
Hermione lẩm bẩm: “Mình không biết, nhưng Snape nghi ai đó trong lâu đài. Cậu nghĩ sao, Tristan?”
“Bà trốn trong bản đồ Argyllshire lầu hai. Không cho Black vào vì hắn không có mật khẩu, nên hắn xé tranh. Bà buồn bực, nhưng khi bình tĩnh, ta nhờ Filch phục hồi.”
Đại Sảnh Đường, nơi vừa mới đêm qua còn rực rỡ như sàn nhảy Halloween với bí ngô bay và kẹo ma quái, giờ chìm trong không khí nặng như đeo cả cái lò bánh mì trên vai. Sương mù ngoài cửa sổ bám chặt như đám ma đi lạc, cuộn xoáy như đang cosplay xúc tu, mang theo mùi đất ẩm và cái ngọt ngấy gợi nhớ đến vụ chơi khăm bí ngô siêu lầy của Malfoy. Vụ t·ấn c·ông bức chân dung Bà Béo đã biến Hogwarts thành pháo đài bị bao vây, tin đồn về Sirius Black lan như virus, khiến cả trường hoảng loạn như gà mắc dịch.
Percy chen vào, giọng tò mò: “Họ có muốn giúp không, thưa thầy?”
Snape tiếp, giọng sắc như dao: “Thầy nhớ cuộc trò chuyện trước học kỳ chứ? Gần như không thể để Black đột nhập một mình mà không có ai giúp. Tôi đã lo khi thầy chỉ định…”
“Còn Bà Béo, thưa thầy?” Percy hỏi, giọng như phóng viên.
Nhưng chiếc nhẫn bí ngô trong túi cậu rung nhẹ, như thì thào về nghi lễ cổ xưa. Cậu sờ nhẫn, cảm giác lạnh lan qua ngón tay. Linh giác rung mạnh, như cảnh báo một bí mật lớn hơn đang ẩn trong bóng tối Hogwarts. Tiếng quạ kêu vang từ xa, khàn đặc, điềm gở, như hồi chuông báo tử. Đại Sảnh chìm trong bất an, và Tristan, dù cố giữ vẻ bình thường, biết rằng giấc mơ, nhẫn, và Sirius Black là mảnh ghép của một câu đố mà cậu, dù không muốn, phải giải.
Tristan chen vào, giọng trầm như thám tử: “Mình không chắc, nhưng nếu Black vào được lâu đài, thì hắn mạnh hơn cả siêu nhân. Xé chân dung ma thuật không phải chuyện đùa.” Cậu giữ vẻ lo lắng bình thường, nhưng trong đầu phân tích như Sherlock. Phá chân dung cần sức mạnh khủng, mà Black làm được? Linh giác rung như đ·iện g·iật, nhưng cậu không dám để mắt bạc lóe lên, sợ cả trường tưởng cậu là phù thủy ngoài hành tinh.
Trong mơ, Tristan đứng giữa rừng đen tối, không khí nặng như đeo ba lô đá, mùi máu và đất ẩm xộc vào mũi. Trước mặt, một con c·h·ó đen to như xe tải hiện ra, lông sáng như bóng đêm, mắt đỏ rực lấp lánh đau đớn và tức giận. Con c·h·ó cúi đầu, tru lên thảm thiết, tiếng vang như xé toạc không gian, làm cây cối run bần bật. Tiếng tru hòa vào cảnh máu me: một gia đình hươu nằm la liệt — hươu đực, hươu cái, xác gục ngã, mắt đen lạnh như đá, không còn chút sự sống.
Harry gật, tay siết chặt như chuẩn bị đấm nhau. “Hắn nhắm vào mình, Tristan. Mình chắc luôn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan ngồi dậy, giọng trầm: “Mình nghĩ Snape đúng một phần. Black không vào dễ thế nếu không có… gì đó giúp. Nhưng Dumbledore không muốn tin ai phản bội.” Cậu dừng, giấc mơ về con c·h·ó đen hiện lên, tim đập thình thịch. Cậu muốn kể, muốn hỏi Harry có thấy gì tương tự, nhưng im lặng. Sirius Black vẫn là bóng ma đáng sợ trong đầu mọi người. Nếu nói về con c·h·ó, hươu, chuột, liệu có lộ bí mật không nên? Là Thần Bí Giả, cậu phải giấu, phải che sự liên kết kỳ lạ với giấc mơ đau đớn ấy.
Tristan mở mắt, nhìn trần nhà lấp lánh sao. Harry, Ron, Hermione tỉnh, mắt mở to, ánh sao phản chiếu. Ron thì thào: “Cái quái gì đang xảy ra vậy?”
Dean Thomas, nằm cách vài bước, thêm: “Hắn bay vào trên chổi, như siêu sao Quidditch!”
Dumbledore nói tiếp: “Ta phải gặp giám ngục Azkaban. Ta hứa báo sau khi kiểm tra.”
Rồi thợ săn xuất hiện, bóng họ như lũ ma vây con c·h·ó. Mũi tên bay vèo vèo, đuốc sáng rực, bẫy lấp lánh dưới trăng. Con c·h·ó bị vây, nhưng vẫn điên cuồng đuổi một con chuột nhỏ, lao vào bẫy như mất trí. Trong bóng tối, Thủy ngân chi xà của Tristan lướt qua, vảy bạc lấp lánh, vệt sáng uốn éo. Cậu không can thiệp được, nhưng cảm nhận sự liên kết kỳ lạ giữa mình và con c·h·ó — một linh hồn đầy đau khổ, tuyệt vọng, bị thù hận che mắt.
Ron gật, ra vẻ thông thái. “Mình đoán hắn mất hết khái niệm thời gian, đang chạy trốn mà. Hắn đâu nhớ hôm nay Halloween. Không thì hắn đã xông vào Đại Sảnh, múa đũa như DJ!”
“Vâng, thưa thầy!” Percy đáp, giọng vang như đang đọc diễn văn tranh cử.
“Không, Percy. Ở đây ổn chứ?”
“Đã kiểm tra hết.”
Snape hạ giọng, rít như rắn: “Thầy có giả thuyết nào về cách hắn đột nhập không?”
Hermione lắc đầu, giọng sắc như giáo viên: “Thiệt tình, chẳng lẽ mình là người duy nhất đọc *Hogwarts, Một Lịch Sử*? Lâu đài có hàng tá bùa bảo vệ, độn thổ là mơ! Cải trang không qua mắt giám ngục ngoài cổng. Bay vào? Họ thấy từ xa rồi. Filch biết mọi hành lang bí mật, đều bị khóa hết!”
Ron kéo Harry, Hermione, và Tristan. “Mau, xí chỗ ngon đi!” Cả bốn lôi túi ngủ vào góc sảnh, gần tường đá lạnh như tủ đông. Hermione thì thào, giọng hồi hộp như chuẩn bị thi: “Mấy cậu nghĩ Black còn trong lâu đài không?”
Tristan nhíu mày, chen vào: “Nhưng nếu hắn nhắm cậu, Harry, sao không t·ấn c·ông ở đây? Đại Sảnh đông như hội, dễ gây hỗn loạn. Có gì… sai sai.” Cậu dừng, sợ nói nhiều lộ tẩy, nhưng mắt Hermione lấp lánh như vừa tìm được sách quý.
Hufflepuff năm năm chen vào: “Hoặc hắn cải trang thành Filch! Ai mà biết?”
“Ta không tin ai trong lâu đài giúp Black,” Dumbledore ngắt, giọng dứt khoát, như đóng dấu hết tranh cãi. Snape im, nhưng Tristan cảm nhận cơn giận bốc lên từ luồng ether.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.