Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Sự trả thù
Quả thực không hề dễ dàng.
Ban đầu Ôn Nhiễm định từ chối nhưng Lý Uyển cứ khăng khăng đưa.
Vừa ra đến cửa, cô chạm mặt Lý Uyển.
Ôn Nhiễm lại nghĩ đến Ái Vi – người cùng vào công ty với mình, cô ấy làm tốt hơn mình.
Màn hình hiển thị hình ảnh các viên hồng ngọc với nhiều kích cỡ khác nhau.
Người đồng nghiệp kia đảo mắt một vòng rồi bước về phía Ôn Nhiễm: “Hai người có bận gì không?”
Tống Kiến Chương vội nói: “Tôi chỉ muốn xin lỗi!”
“Được.”
Tống Kiến Chương nghe vậy, sững lại một giây.
Tay cô lập tức bị Ái Vi kéo xuống, ấn trở lại ghế: “Cậu điên rồi à?”
“Dạ, thật sự cảm ơn mọi người hôm nay.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn đã cắt tóc ngắn, mặc áo phông trắng, quần jeans sẫm màu, trông không giống một kẻ du côn.
Về vị giám đốc truyền kỳ của bộ phận thiết kế này, Ôn Nhiễm chưa từng gặp mặt. Nghe nói anh ta đi công tác.
“Tôi không nghĩ nhiều đến vậy!” Tống Kiến Chương quay sang nhìn Ôn Nhiễm: “Người đẹp, tôi chỉ muốn chào hỏi cô, còn chưa kịp nói lời xin lỗi thì cô đã chạy mất rồi. Cô nói xem, hôm đó tôi có làm khó cô không?”
Cảnh sát lạnh giọng: “Xin lỗi mà phải vào ban đêm? Rạng sáng? Lúc gần sáng?”
Lý Uyển nhìn cô: “Mặt cô cần phải đắp mặt nạ đấy.”
“Thời tiết thế này…” Giọng của Ái Vi cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc, muốn giải quyết thì phải giải quyết triệt để.
Chỉ qua vài câu đối thoại xem như đã chốt lịch hẹn ăn tối tuần sau.
Trưa hôm sau Ôn Nhiễm nhận được cuộc gọi từ bảo vệ. Nội dung đại khái là người đàn ông đó tên Tống Kiến Chương, trước đây làm việc cho hãng taxi nhưng vì lần khiếu nại của Ôn Nhiễm, cộng thêm việc hắn từng nhiều lần vi phạm quy định nên đã bị hãng sa thải. Hiện tại cảnh sát sẽ liên hệ với hắn, hỏi xem Ôn Nhiễm có muốn đến đồn cảnh sát gặp mặt hắn để hòa giải hay không.
“Cô có cần báo cảnh sát không?”
Cũng có người nói “cảm ơn”, không phải vì nhận được lợi ích mà chỉ đơn thuần là biết ơn tấm lòng của đối phương, như Lý Uyển.
Thì ra đây chính là cuộc sống rời xa gia đình, rời xa sự bảo bọc.
Người đồng nghiệp đặt một túi hồ sơ màu vàng lên bàn của Ôn Nhiễm, ngón tay thon dài sơn móng đỏ gõ nhẹ lên bìa hồ sơ: “Đưa đến địa chỉ này.”
Ái Vi đảo mắt một vòng, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trừ khi bây giờ trời sấm chớp mưa rào!”
Trước cổng khu chung cư có một bồn cây hình bán nguyệt, ở giữa là một bình hoa lớn đan từ cành dây leo. Từ lề đường đến cổng ra vào phải đi vòng qua bồn cây một đoạn.
Ái Vi nhún vai: “Không sao, hẹn lần sau cũng được.”
“Tốt nhất là hẹn vào tầm ba đến bốn giờ chiều.”
Lý Uyển ngẩn ra hai giây: “Ôn Nhiễm, cô còn biết về đá quý nữa à?”
Nhưng bây giờ nhìn cô kiên định như vậy hắn lại thấy thú vị.
Vậy, giám đốc đã quay về từ chuyến công tác rồi sao?
Cô nhanh chóng mở màn hình máy tính ra: “Tôi cũng không bận lắm, chỉ đang tổng hợp phản hồi của quầy hàng trưng bày tuần này.”
Lý Uyển nhìn cô, nghi hoặc: “Tại sao?”
Không ai có thể chắn nguy hiểm thay mình, mọi chuyện đều phải tự đối mặt, tự giải quyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô cứ tưởng sẽ gặp được vị giám đốc nổi tiếng, nhưng cuối cùng chỉ có một người giúp việc ra nhận tài liệu.
Bảo vệ phóng to một khung hình trên màn hình: “Lúc 5 giờ 27 phút chiều, hắn xuất hiện trong camera giám sát tại đường XXX, sau đó dừng xe bên hông cổng chính khu chung cư…”
Một cách khéo léo để từ chối.
“Cảm ơn cô.” Lý Uyển nhìn cô, nói lần nữa: “Thật sự cảm ơn cô.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ái Vi vốn là thực tập sinh, đã sớm để ý thấy cô ta đang đi về phía mình và hiểu rõ mục đích của cô ta.
“Không cần đâu.” Ôn Nhiễm không nghĩ mình yếu ớt đến vậy.
Thế nên không ai lên tiếng nhận.
Ái Vi không dám qua loa nữa, lập tức ghi chú lại cuộc hẹn với Ôn Nhiễm vào danh sách lịch trình.
Trên màn hình máy tính là đoạn camera ghi lại cảnh Ôn Nhiễm trở về.
Bảo vệ của Lam Ngữ Phong làm việc rất tận tâm. Dù đã hơn một giờ sáng họ vẫn ở phòng giám sát giúp Ôn Nhiễm kiểm tra camera an ninh.
Lý Uyển hỏi: “Cô đi đâu thế?”
Chẳng lẽ… hắn chỉ muốn dọa cô một chút?
Sau lớp rèm mỏng, một vầng trăng cong cong lặng lẽ treo trên bầu trời.
Lý Uyển nhìn tập giấy trên tay cô, lại nhìn ra ngoài trời nắng gắt: “Chỉ mấy tờ giấy thôi, gọi ship giao hàng đi cho rồi.”
Ôn Nhiễm mỉm cười: “Không có gì.”
Nhìn gương mặt vuông vức khá rõ nét trong đoạn camera, Ôn Nhiễm vẫn còn cảm giác hoảng loạn như lúc nãy khi chạy về cổng khu chung cư.
Vì vậy Ôn Nhiễm đành xin lỗi Ái Vi, nói rằng bữa ăn hẹn vào cuối tuần này phải dời lại.
Ôn Nhiễm giơ túi hồ sơ lên: “Đi gửi tài liệu.”
Có đến mức đó không?
Ôn Nhiễm đến đúng giờ.
Buổi chiều, đột nhiên có một đồng nghiệp cần người giúp chuyển đồ.
Đầu tháng bảy ở Hộ Thành, lại đúng ba giờ chiều, mặt trời chói chang như muốn luộc chín mọi thứ dưới ánh nắng.
“Đây là trách nhiệm của chúng tôi.”
Cô đưa dù lại cho Lý Uyển.
Một bảo vệ còn chu đáo rót cho cô một ly nước nóng.
Chờ cô ta đi xa Ái Vi lập tức lộ vẻ không hài lòng: “Sao cậu không kiếm cớ từ chối đi chứ? Sao lại có người thật thà như cậu vậy?”
Rồi nghĩ đến Lý Uyển – người vẫn đang truyền dịch trong bệnh viện, cô ấy còn khó khăn hơn mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chắc là tài liệu quan trọng.”
“Thôi được! Cậu suy nghĩ sâu xa thật đấy! Nhưng mà cậu nghĩ nhiều rồi…” Ái Vi len lén liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói nhỏ: “Người đó là Hướng Tiêu Nguyệt, nổi tiếng là chua ngoa cay nghiệt nhất bộ phận này. Cậu mong cô ta nhớ ơn cậu, giúp đỡ cậu á? Trừ khi…”
Ôn Nhiễm về nhà, vội vàng rửa mặt rồi chui ngay vào mền.
Ôn Nhiễm cảm thấy mình thất hứa, hơi áy náy, liền hỏi: “Vậy cuối tuần sau nhé, được không?”
Ôn Nhiễm nhìn thấy Ái Vi đặt túi hồ sơ lên đùi mình, sau đó làm một dấu thánh giá trên ngực đầy hài hước: “Cầu nguyện cho cậu.”
Giọng hắn có chút kích động: “Đồng chí cảnh sát, tôi hoàn toàn hợp tác với các anh. Tôi dám đến đây hôm nay vì tôi không làm gì sai! Tôi chẳng làm gì cả!”
Lúc này Ái Vi mới nhận ra rằng Ôn Nhiễm không phải kiểu người chỉ nói chuyện khách sáo.
“Không hẳn là biết, chỉ là hiểu sơ sơ thôi.”
Bảo vệ bổ sung: “Dù chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng nhưng ít nhất cũng có thể lập hồ sơ, cảnh báo hắn một chút.”
Nhưng Ái Vi hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó. Cô vốn nghĩ Ôn Nhiễm chỉ tiện miệng nói vậy thôi.
Ôn Nhiễm hít một hơi, đứng dậy: “Cần chuyển gì vậy?”
Ôn Nhiễm không nói gì, chỉ mím môi cười.
“Vẫn nên đắp đi, đừng để phí gương mặt xinh đẹp này.” Lý Uyển trêu chọc, sau đó ngoắc tay bảo cô nhìn màn hình máy tính.
Nói rồi cô chọc nhẹ vào eo Ôn Nhiễm khiến cô nhột đến mức né tránh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm đồng ý gặp mặt. Cuộc hẹn được sắp xếp vào cuối tuần, thời gian cụ thể phải chờ phía cảnh sát liên hệ với Tống Kiến Chương để xác nhận.
Bảo vệ tiễn cô đến tận cửa tòa nhà, còn nhắc nhở: “Cô Ôn, chuyện này vẫn chưa giải quyết xong, dạo này đừng về nhà quá muộn.”
“Đây là việc nên làm.”
“Được.”
“Cô đừng vội, chúng tôi đang kiểm tra đây.”
Thời gian hẹn với cảnh sát là chín giờ sáng thứ bảy.
Tống Kiến Chương vắt chân, ngả người ra sau, cười đầy đe dọa: “Thế nếu tôi nói, tôi bỗng nhiên thấy lương tâm cắn rứt, muốn quay đầu làm người tốt không được à?”
Bảo vệ điều khiển chuột đổi góc quay: “Tiếp theo là lúc cô Ôn về nhà, hắn xuống xe gọi cô, nhưng khi cô chạy vào khu chung cư, hắn không đuổi theo cũng không nán lại mà lái xe rời khỏi khu vực giám sát.”
Một lúc sau, bảo vệ ngồi trước màn hình giám sát khẽ xoay người lại: “Có rồi.”
Ôn Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khi còn ở nước Mỹ, cô đã từng nghe danh và xem qua các thiết kế của anh ta.
Khi Ôn Nhiễm quay lại công ty cũng sắp đến giờ tan làm.
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hắn còn có ý đồ khác.
Hắn tìm đến Ôn Nhiễm, một phần vì hận cô khiến hắn mất việc, một phần vì thấy cô chỉ là một cô gái yếu đuối, chắc chắn không dám làm gì hắn.
Im lặng hai giây, Ôn Nhiễm giả vờ đứng dậy: “Vậy tớ mang trả lại nhé!”
Chương 10: Sự trả thù
Bầu không khí trong văn phòng hơi ồn ào. Có lẽ là vì thứ sáu nên ai cũng rạo rực mong chờ ngày nghỉ cuối tuần.
Thiết kế của anh ta vô cùng tinh tế, giàu ý cảnh.
“Vậy à.” Lý Uyển nói: “Tôi cho cô mượn dù che nắng.”
“Tia cực tím ảnh hưởng lớn đến màu sắc và chất lượng của đá quý. Khoảng ba bốn giờ chiều, ánh sáng mặt trời vẫn mạnh, làm cho màu sắc viên đá có vẻ rực rỡ hơn.”
Ôn Nhiễm ngơ ngác: “Tôi có giúp gì đâu.”
Ôn Nhiễm hỏi: “Cô hẹn bà ấy lúc nào?”
Cô thực sự đã sợ hãi đến mức giờ đây chân vẫn còn run cứng.
Ôn Nhiễm để lại số liên lạc rồi liên tục nói lời cảm ơn.
Có người nói “cảm ơn” nhưng không thực sự có ý cảm kích, như Hướng Tiêu Nguyệt.
Ôn Nhiễm gật đầu: “Làm phiền mọi người rồi.”
Ôn Nhiễm đặt ly nước xuống, lập tức đứng dậy bước đến.
Nếu cô cứ mãi trốn tránh chỉ khiến người khác nghĩ cô nhút nhát, sợ phiền phức và dễ bị bắt nạt.
“Vậy bên tôi sẽ liên hệ với đồn cảnh sát khu vực.” Bảo vệ lấy ra một tờ giấy: “Cô Ôn, để lại thông tin liên lạc, sau này tiện cho việc trao đổi.”
“Thứ tư tuần sau, nhưng chưa xác định giờ cụ thể.”
Ôn Nhiễm lập tức hiểu ra: “Là để cho bà Vương lựa chọn à?”
Ôn Nhiễm: “……”
Ánh mắt người đồng nghiệp liền chuyển sang Ôn Nhiễm: “Còn cô?”
“Không quen.” Ôn Nhiễm lắc đầu: “Hắn là tài xế taxi. Lần trước thấy tôi từ nơi khác đến, hắn cố tình chạy vòng vèo nên tôi đã khiếu nại hắn.”
Ái Vi không chịu nổi cảnh người khác bị thiệt, chính nghĩa nói: “Cô ta vốn là người của tổ hai, có liên quan gì đến tổ của chúng ta chứ? Giờ cậu đập cái túi hồ sơ này trả lại cho cô ta đi?”
Ôn Nhiễm: “……”
Ái Vi chợt nhận ra: “Hóa ra cậu cũng biết đùa à?”
Hơn nữa cuối tuần này cô đã có kế hoạch đi du lịch thị trấn cổ ở tỉnh bên cạnh cùng một người bạn đại học.
“……”
Cô ngồi trong phòng hòa giải, chờ gần nửa tiếng Tống Kiến Chương mới xuất hiện.
Lý Uyển lắc đầu, giọng điệu chân thành: “Cảm ơn cô.”
Khi đến biệt thự Phù Sơn, đi bộ hơn hai mươi phút để vào trong, Ôn Nhiễm mới thấy chiếc dù của Lý Uyển đúng là cứu tinh.
Cô chỉ nói đùa thôi, đâu phải thật sự muốn Ôn Nhiễm trả lại!
Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc hắn lái xe rời đi.
Cô gọi xe qua ứng dụng, chờ đến giờ xe đến mới cầm điện thoại và túi hồ sơ rời đi.
Cảnh sát đã quen với kiểu người mạnh miệng này, liền hỏi: “Cậu đứng chặn trước khu nhà của cô gái lúc đêm khuya, cậu bảo là chẳng làm gì?”
Ái Vi lấy điện thoại ra gõ vài chữ, gật đầu đáp: “Được.”
Cảnh sát bắt đầu tóm tắt lại vụ việc theo hồ sơ nhưng Tống Kiến Chương lập tức ngắt lời.
“Cảm ơn nhé.” Nói xong cô ta liền quay người bỏ đi.
“Không sao.” Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, Ôn Nhiễm vẫn rất dễ tính, cô mỉm cười: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này không đáng để tranh cãi, sau này biết đâu lại có lúc cần nhờ vả cô ấy.”
Ôn Nhiễm hít sâu, nhìn thẳng vào hắn: “Anh là tài xế taxi, thấy tôi không quen đường nên cố ý đi đường vòng. Điều đó khiến tôi nghi ngờ nhân phẩm của anh. Vậy nên tôi không tin việc anh đợi tôi từ năm giờ chiều đến rạng sáng chỉ để nói lời xin lỗi.”
Cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra từ khi đến Hộ Thành.
Thực ra Ôn Nhiễm cũng không có việc gì gấp. Trần Tinh đã xem qua bản thiết kế của cô, khá hài lòng, nhưng chưa giao nhiệm vụ cụ thể, chỉ bảo cô luyện vẽ bảng điện tử.
Sau đó Ái Vi thu lại ánh mắt, cầm túi hồ sơ lên nhìn lướt qua bìa: “Biệt thự Phù Sơn? Đây chẳng phải nhà giám đốc sao?”
Ôn Nhiễm buộc tóc đuôi ngựa cao, vài sợi tóc lòa xòa dính lên cổ, khuôn mặt trắng trẻo lấm tấm đỏ vì nắng.
Lý Uyển gật đầu, cẩn thận gấp gọn dù lại rồi cài chốt.
Nhưng Ôn Nhiễm cũng có biết đôi chút về anh ta.
Huống hồ việc giao đồ vốn là một công việc vừa mất công vừa chẳng được lợi gì nên chẳng ai muốn đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.