Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 101: Chương 101
Cô vốn đã mềm mại, giờ trông lại càng mềm mại hơn.
“Em thích là được.” Nhan Vọng Thư nhấc dây chuyền lên đeo cho cô, nhẹ giọng nói bên tai: “Anh biết em làm nghề thủ công, không đeo nhẫn, nên đeo ở cổ.”
Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh, thế là anh không ngăn nữa.
Bất kể cô lựa chọn ra sao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh sẽ không buông cô ra, đây là điều chắc chắn.
Bàn tay lớn của anh phủ lên sau đầu cô, giữ chặt rồi hôn nhẹ, trán anh chạm vào trán cô: “Anh phải để em thắng.”
Ôn Nhiễm cầm lên lật xem: “Sao anh lại mang về nhà?”
Nhưng tại sao họ lại ôm nhau?
Năm chữ.
Nhưng điều anh thực sự muốn chỉ là trái tim cô mà thôi.
Bàn tay này đeo kiểu nhẫn nào cũng đều đẹp cả.
“Vậy tại sao trong hàng ngàn hàng vạn người lại không có anh?”
Nhan Vọng Thư cài khóa dây chuyền, chỉnh lại tóc cô: “Viên đá này 4.28 carat.”
Anh nói như thể đây là một dấu hiệu, một tấm biển ghi tên sở hữu cá nhân vậy.
Ôn Nhiễm cầm lên xem.
Nhưng cô lại thấy điều này có chút ngọt ngào: “Vậy để em nghĩ xem.”
Ôn Nhiễm không nói gì, chỉ cảm giác trái tim mềm mại của mình bị chạm đến, từng chút từng chút một.
Ôn Nhiễm tự nhận đã từng thấy qua nhiều loại trang sức quý nhưng vẫn phải cúi đầu trước chất lượng viên đá này.
Vì kế hoạch này, mối quan hệ của cô và Nhan Vọng Thư không thể để tổng giám đốc Hoàng biết nên anh không thể đến Mỹ tìm cô mà cô cũng không thể quay về.
Ôn Nhiễm đang suy nghĩ, bỗng nhìn thấy một phong thư luật sư có dấu niêm phong trong ngăn kéo chưa đóng chặt, tên cô rõ ràng in trên đó.
Câu này vừa dứt, vài giây sau Ôn Nhiễm mới sực tỉnh, đột nhiên mở to mắt.
Nhan Vọng Thư lập tức hiểu ý, để bộ đồ lên giường, không nói lời nào mà thu dọn hết những thứ đó đi.
Toàn thế giới dường như đột nhiên tĩnh lặng, bên tai Ôn Nhiễm chỉ còn lại tiếng ong ong.
lune: [Anh xong việc rồi, đến đón em nhé?]
Cô phân tích: “Chính là kẻ cậy già lên mặt, tâm địa xấu xa, thà tổn hại lợi ích công ty còn hơn để sư huynh em ngóc đầu lên, tổng giám đốc Hoàng đó. Ông ta là công thần của công ty, quyền lực chỉ đứng sau thầy em, muốn đối phó với ông ta rất khó.”
Thấy cô đã xem gần hết, Nhan Vọng Thư khái quát: “Ông ta muốn hoàn toàn kiểm soát BNile nên không ngại bắt tay với anh.”
Ôn Nhiễm tựa lưng vào ngực Nhan Vọng Thư, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngắm một lúc lâu.
Họ sẽ phải xa nhau một khoảng thời gian dài.
“Kiểu nào cũng thích.”
Cô chắc chắn sẽ rất nhớ anh.
Cô nghĩ, cứ giữ lại làm vật truyền đời, sau này để dành cho con cái.
Ngón tay thon dài của anh ấn lên trang giấy lật từng tờ một, đến một trang nào đó động tác dừng lại, đầu ngón tay chạm nhẹ hai lần ra hiệu cho cô nhìn.
An toàn, cảm giác an toàn tràn ngập.
Là bộ đồ mới anh tự tay chọn, rất mong được nhìn thấy cô mặc vào.
Nhưng sau màn giày vò này cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Chương 101: Chương 101
Môi cô mấp máy định nói gì đó, nhưng chia ly là điều không thể tránh khỏi nên cũng chẳng biết nói gì.
Thiết kế tinh xảo này đã là một chuyện, nhưng viên đá chủ mới thực sự khiến người ta sửng sốt.
Ôn Nhiễm ngẩn người trong giây lát, quay sang nhìn anh: “Hả?”
“Vậy em sẽ tự mình đứng ra làm sáng tỏ.”
Cô lập tức thấy một chiếc hộp trang sức.
Cô kiên nhẫn giải thích với anh chàng đang ghen tuông: “Em là nhà thiết kế, sẽ thiết kế nhẫn cho hàng ngàn hàng vạn người.”
Ôn Nhiễm không đi làm, chủ động đảm nhận việc đi mua đồ ăn.
Nhan Vọng Thư vốn đã ngồi dậy được một nửa lại nằm xuống ôm lấy Ôn Nhiễm đang ngái ngủ, hôn nhẹ: “Sao còn chưa thích nghi được chênh lệch múi giờ?”
Buổi tối Nhan Vọng Thư có tiệc xã giao, Ôn Nhiễm hẹn Lý Uyển và Ái Vi đi ăn tối.
Nếu anh mãi mãi không phải là lựa chọn đầu tiên của cô, thì anh sẽ kiểm soát lựa chọn đầu tiên của cô.
Dùng bữa xong Nhan Vọng Thư đưa cô vào thư phòng, để cô ngồi trên đùi mình, vòng tay ôm lấy cô: “Em định làm gì tiếp theo?”
Cô nằm sấp trên giường, cánh tay mảnh khảnh lộ ra khỏi mền, giọng điệu uể oải, không hài lòng nói: “Phải mặc quần áo.”
Ôn Nhiễm cảm thấy anh không thực sự muốn có chiếc nhẫn, chỉ là đang so đo mà thôi.
Ôn Nhiễm dự định ở lại thêm hai ngày.
Người trong giới e rằng khó có thể từ chối nó.
Xong xuôi cô bước xuống giường.
Vì là ngày làm việc, Ái Vi đề nghị đến nhà Lý Uyển ăn lẩu, còn nói lần trước nồi lẩu đó rất ngon, tiếc là Ôn Nhiễm chưa được ăn.
Chiếc nhẫn dành cho Trạch Trình Kính.
Cô rúc vào lòng anh, giọng nghèn nghẹn: “Anh còn định làm gì nữa?”
Nhan Vọng Thư cong môi cười: “Sau đó, em sẽ hoàn toàn thuộc về anh.”
Lần thứ hai ông ta liên hệ với Nhan Vọng Thư là khi BNile và SJP một lần nữa đạt được ý định hợp tác. Do tình thế thay đổi, giọng điệu của ông ta cũng trở nên gấp gáp hơn, thậm chí còn đưa ra điều kiện rất tốt, nhưng Nhan Vọng Thư muốn nhiều hơn nên thỏa thuận vẫn chưa được chốt.
Nhan Vọng Thư đứng dậy đi lấy đồ ở nhà cho cô.
“Ví dụ?”
Cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ ngưỡng mộ sự mưu lược và tính toán của một người đến vậy, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng an toàn, vô cùng quyến rũ.
Ôn Nhiễm lắng nghe từng lời anh nói và dặn dò, gật đầu từng cái một.
Anh lại hỏi: “Em nghĩ thế nào về tình hình hiện tại của BNile?”
Là Ái Vi và Tưởng Vũ Bác.
Ôn Nhiễm vô thức biết hôm nay anh sẽ không ở bên cô nên khi nghe thấy động tĩnh cô cũng tỉnh theo.
Ngày đi làm, Nhan Vọng Thư dậy sớm.
Ôn Nhiễm: [[Dễ thương][Dễ thương][Dễ thương]]
Ôn Nhiễm không chút do dự gật đầu.
Vì vậy mới có chuyện ông ta rò rỉ thông tin Bạch Vĩ Lương bị thương nặng ra ngoài.
Nhưng cô đã nhận món quà quý giá như vậy rồi, tất nhiên phải suy nghĩ thiết kế một chiếc nhẫn thật đặc biệt, sau đó tìm một viên đá quý thật đẹp.
Hiện tại cô đang nằm trong lòng anh, nghĩa là anh đã thắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói chuyện chính xong cô vô tình liếc nhìn bàn làm việc.
Bên trong là một sợi dây chuyền, trên dây có một chiếc nhẫn.
Ôn Nhiễm tựa vào lòng Nhan Vọng Thư, mân mê chiếc nhẫn trên cổ, nhắm mắt lại.
Ôn Nhiễm: “Phải làm sao?”
Ăn tối xong ba người ngồi trò chuyện một lúc rồi mới ra về.
Ái Vi kiễng chân, đặt một nụ hôn lên má Tưởng Vũ Bác.
“…” Ôn Nhiễm nghẹn lời, sờ khớp ngón tay anh, hỏi: “Anh thích kiểu nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Vọng Thư thao tác xong máy tính, cúi đầu liền thấy đôi mắt lấp lánh của cô đang chăm chú nhìn mình.
Lúc Ôn Nhiễm lên xe Nhan Vọng Thư nhắn tin WeChat đến.
Khi cô còn đang chạm vào khớp tay anh Nhan Vọng Thư đột nhiên rút tay lại, mở ngăn kéo bàn.
Anh bật cười, nhắc nhở: “Nhìn màn hình.”
Có lẽ đây chính là yêu ai yêu cả đường đi?
Nhan Vọng Thư không trả lời, một tay ôm lưng cô, tay kia thao tác trên máy tính.
Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy tim mình chợt trống rỗng.
Ôn Nhiễm còn chưa kịp nhìn rõ thiết kế đã đáp: “Đẹp.”
Trong thành phố rực rỡ ánh đèn, những bông tuyết nhỏ xoay tròn, bay lượn, vừa chạm đất liền tan thành nước.
Lần khủng hoảng này sau khi được xử lý bởi bộ phận quan hệ công chúng, tổng giám đốc Hoàng lại một lần nữa tìm đến Nhan Vọng Thư nhưng anh vẫn chưa phản hồi.
Nhan Vọng Thư nhấc vòng nhẫn lên, kéo theo sợi dây chuyền: “Đẹp không?”
Cô chân thành thốt lên: “Thực sự rất đẹp.”
“Ồ.” Ôn Nhiễm quay đầu nhìn máy tính.
Sau khi rửa mặt xong Ôn Nhiễm xuống nhà ăn sáng.
Mà Nhan Vọng Thư cũng không hỏi lần này khi nào cô quay lại Mỹ.
Ban đầu lười biếng dán mắt vào màn hình nhưng hai giây sau cô ngồi thẳng lưng, vô thức giật lấy con chuột từ tay anh, chăm chú đọc từng câu, từng chữ.
Cô theo bản năng rúc vào lòng anh, lời nói cũng theo bản năng mà thốt ra: “Dù sao cũng sắp về lại rồi, điều chỉnh làm gì, mặc kệ đi.”
“Kế phản gián, đã nghe qua chưa?”
Lớp lông tơ mềm mại của bộ đồ ở nhà.
Ôn Nhiễm không hiểu hành động của anh cho lắm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nhớ rõ tập portfolio này đã được nộp lên văn phòng anh.
“Dù em có về hay không, tổng giám đốc Hoàng vẫn là kế hoạch của anh. Nói cách khác, anh muốn giành lấy BNile.” Anh siết chặt người trong lòng, thản nhiên nói tiếp: “Sau đó, dùng BNile đổi lấy em.”
Thương trường như chiến trường, kẻ địch bốn bề, quả thực không sai.
Lúc anh quay lại phòng Ôn Nhiễm đã mặc xong quần áo, đang đi giớ.
Tưởng Vũ Bác tiễn Ái Vi đến ga tàu điện ngầm, chuyện này không có gì lạ.
4.28?
Ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu chuyển hướng, lộ ra ý vị ‘trong nguy có cơ’: “Đây là cơ hội duy nhất.”
Việc này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến BNile nhưng lần này cô thực sự đã chọn anh.
Nhan Vọng Thư ôm eo cô, hơi ngả người ra sau: “Với BNile mà nói, cái gai này đã cắm quá sâu, muốn nhổ tận gốc từ bên trong gần như không thể.”
Ôn Nhiễm cảm thấy anh giống như một thợ săn ẩn nấp trong bóng tối nhìn những con mãnh thú kỳ lạ trong rừng chạy tán loạn, nhưng từ lâu đã giăng sẵn thiên la địa võng, kiểm soát toàn cục.
Cô mua rất nhiều ở siêu thị chuyên đồ lẩu, đến mức cuối cùng ăn không hết phải cất vào tủ lạnh nhà Lý Uyển.
Trên môi anh nở nụ cười hờ hững, đôi mắt màu nhạt không gợn sóng.
Anh có lẽ đã dậy sớm tập thể d·ụ·c, còn tắm qua một lượt, cả người như một lò sưởi ấm áp nhưng mái tóc vẫn còn ướt, quét qua chóp mũi cô, vừa ngưa ngứa vừa thoảng hương thơm dễ chịu.
Lần trước cô rời đi vội vã nên chưa kịp chào hai người họ, cuối cùng chỉ có thể nhắn tin nói chuyện qua WeChat.
Sau đó đưa tay lấy nhẫn lên xem kỹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng tài xế lên tiếng: “Tuyết rơi rồi.”
Ôn Nhiễm quay đầu, đôi mắt mở lớn: “Sinh nhật của em sao?”
Ôn Nhiễm vội vàng đập vào ghế trước: “Bác tài, làm ơn dừng xe! Dừng xe!”
Anh phải để em thắng.
Nhan Vọng Thư giật lấy thư luật sư, siết eo Ôn Nhiễm kéo cô ngồi thẳng dậy rồi đưa tay ném thẳng vào máy hủy tài liệu. Anh giải thích: “Anh tưởng lần này em sẽ không quay về nữa.”
Ôn Nhiễm trả lời: [Không cần đâu, em lên xe rồi, chắc sẽ về nhà trước anh.]
Chiếc nhẫn có đường nét thanh thoát, phong cách cổ điển mà tao nhã, mang vẻ đẹp thanh lịch tự nhiên. Nhìn xa thì giống một vòng xoắn bện cổ điển, nhìn gần thì thấy là những dây leo đan xen, điểm xuyết những viên kim cương li ti như giọt sương.
4.28 carat?
“Nếu anh ta tin chắc rằng em sẽ không phản kháng thì sao?”
Đó là một viên ruby huyết bồ câu không xử lý nhiệt, đạt cấp màu hàng đầu, khoảng 4.3 carat, bề mặt lớn hoàn mỹ, ánh lửa trong suốt rực rỡ đến kinh ngạc.
Cô cảm thấy lòng ngọt ngào, chỉ muốn nhanh chóng về nhà ôm lấy Nhan Vọng Thư mà quấn quýt bên nhau.
Nhan Vọng Thư đang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, màu sắc nhạt nhòa.
Trước câu hỏi này Nhan Vọng Thư hơi có cảm xúc.
“Ừm, anh đã tìm rất lâu.”
Tại lối vào đông đúc của ga tàu điện ngầm.
“Ví dụ như Trạch Trình Kính làm càng tốt, ông ta càng sốt ruột, thì ta có thể thương lượng được càng nhiều điều kiện.” Nhan Vọng Thư gác cằm lên vai cô: “Trận chiến tâm lý, đến lúc rồi.”
Theo Ôn Nhiễm, nguy cơ của BNile lúc này đến từ tổng giám đốc Hoàng.
Chẳng có gì đặc biệt cả.
Nhưng trong lòng lại thấy buồn bã.
Hơn nữa, xét theo thị trường hiện tại, viên đá này còn có giá trị gia tăng rất lớn, dùng để truyền đời cũng vô cùng thích hợp.
Ôn Nhiễm mím môi, nhỏ giọng phản bác: “Em vốn dĩ đã là của anh rồi.”
Ngón tay anh quấn lấy lọn tóc cô, môi khẽ chạm vào trán: “Bây giờ anh sẽ giành lấy BNile rồi tặng cho em.”
Ngón tay thon dài, cân đối, đốt ngón rõ ràng.
“Vậy thì cơ hội đến rồi.” Giọng anh nhẹ nhàng nói.
Buổi sáng, Ôn Nhiễm bị Nhan Vọng Thư đánh thức bằng một nụ hôn.
Anh mang qua, còn chưa kịp hỏi xem cô có thích không đã thấy cô nằm sấp trên giường, hai khuỷu tay chống đỡ cằm chăm chú nhìn chằm chằm vào tủ đầu giường.
Ôn Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh.
Đợi đến khi cô kịp phản ứng anh đã lấy hộp ra, mở nắp.
Cô níu lấy ngón tay anh, mắt mở hé: “Buồn ngủ quá.”
Ôn Nhiễm lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô thậm chí quên cả hô hấp.
Đó là những gì Ôn Nhiễm cảm nhận được vào lúc này.
Trong thư luật sư ghi rằng, vì hợp đồng làm việc giữa Ôn Nhiễm và ‘Carllyle’ vẫn chưa kết thúc, cô bị yêu cầu lập tức quay về nước.
Ôn Nhiễm cầm lá thư quay đầu lại, ngạc nhiên: “Anh muốn kiện em sao?”
Tổng giám đốc Hoàng còn đáng khinh hơn cả những gì Ôn Nhiễm tưởng tượng.
Nhan Vọng Thư đưa tay định ngăn lại.
Thế là quyết định ăn lẩu ở nhà Lý Uyển.
Dù sao đi nữa anh sẽ không buông tay, cũng sẽ không thua.
Cô đang ngắm nhìn, ánh mắt vô tình chạm vào một bóng hình quen thuộc.
Nhưng ai lại dùng vài chục triệu tệ để làm dấu hiệu, làm biển tên chứ?
Trên đó có hộp thuốc lá, diêm và gạt tàn thuốc bằng ngọc xanh.
Nhan Vọng Thư không đáp mà hỏi: “Em có tin anh không?”
lune: [Tự tin thế nhỉ.]
Sắp xếp lại dòng thời gian, lần đầu tiên ông ta liên hệ với anh là ngay sau khi Bạch Vĩ Lương bị thương, hóa ra khi đó ông ta đã không ngồi yên được nữa.
Cô nghi hoặc, cúi người vươn tay lấy.
Hóa ra tổng giám đốc Hoàng đã sớm liên hệ với Nhan Vọng Thư.
Ôn Nhiễm buông chiếc nhẫn trên cổ xuống, lại nắm lấy tay Nhan Vọng Thư quan sát.
Ôn Nhiễm suy nghĩ vài giây: “Anh định giả vờ hợp tác với ông ta?”
Anh nhìn cô nhấc gót chân, kéo giớ lên đến bắp chân rồi tiếp tục mang chiếc còn lại.
Cô thấy tập portfolio của mình.
Ôn Nhiễm vươn cổ nhìn, là một chiếc nhẫn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.