Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Chương 105
Bây giờ ông không thích hợp để có bất kỳ kích động nào. Trước hết cứ để cơ thể thích nghi trong khoảng hai đến ba ngày, sau đó mới từ từ thực hiện các bài tập phục hồi.
“…” Cảm giác không sai nhưng cũng có gì đó sai sai.
Nhân lúc Bạch Vĩ Lương nghỉ ngơi Ôn Nhiễm gọi điện cho mẹ, sau đó lại gọi cho Nhan Vọng Thư.
Nhan Vọng Thư cười, giọng điệu không tệ chút nào: “Nhạc phụ tương lai nhìn con rể, chẳng phải đều như vậy sao?”
Ôn Nhiễm gọt xong táo, bắt đầu cắt thành từng miếng nhỏ, giọng điệu lười nhác: “Anh ấy đã cúi đầu rồi.”
Khi đến bệnh viện Ôn Nhiễm không thấy Bạch Vĩ Lương đâu, hộ lý nói rằng ông đang làm kiểm tra.
Do cánh tay của Bạch Vĩ Lương không tiện cử động nên Ôn Nhiễm ân cần đưa điện thoại đến bên tai ông.
Nhan Vọng Thư nhìn về phía xa, giọng nói ấm áp trong đêm: “Nhiễm Nhiễm, chúc mừng năm mới.”
“Cứ làm đi!” Bạch Vĩ Lương lập tức đồng ý, râu cũng hơi rung lên: “Thầy mới gặp chút chuyện mà bọn họ đã ngồi không yên, từng kẻ một giả nhân giả nghĩa. Lẽ ra thầy không nên có ảo tưởng về bọn họ, nhân dịp này loại bỏ hết đi.”
Ôn Nhiễm mơ thấy một giấc mơ không mấy tốt đẹp, khi tỉnh dậy thì người đã ướt đẫm mồ hôi.
Ôn Nhiễm trợn tròn mắt, hàng mi khẽ rung: “Bây giờ ạ?”
Nhan Vọng Thư thở dài một hơi, trêu chọc: “Cũng biết cách làm mợ nhỏ ghê nhỉ.”
Ôn Nhiễm quay đầu lại: “Dì ơi, dì ăn cùng con đi.”
“…”
Nói đến đây Nhan Vọng Thư hỏi: “Bảo bối, hồi em trai em ra đời, em có cảm thấy bị lạnh nhạt không?”
Sau khi Trạch Trình Kính rời đi, Ôn Nhiễm vừa gọt táo vừa lén lút quan sát sắc mặt của Bạch Vĩ Lương, vì ban nãy Trạch Trình Kính cũng đã nhắc đến chuyện hợp tác với Nhan Vọng Thư.
Vì vậy Bạch Vĩ Lương thật sự không thích Nhan Vọng Thư.
“Dạ.” Ôn Nhiễm lén liếc nhìn Bạch Vĩ Lương, sau đó chuyển chủ đề: “Thầy ơi, Nhan Vọng Thư nói sư huynh không hoàn toàn tin tưởng anh ấy.”
Ôn Nhiễm khẽ cong môi: “Nhan Vọng Thư, chúc mừng năm mới.”
Ôn Nhiễm nắm chặt tay hộ lý, vẫn không dám tin: “Thật sự tỉnh rồi sao? Chắc chắn chứ?”
Ôn Nhiễm giơ tay lau nước mắt, giọng nghẹn lại: “Anh nói điều ước năm mới sẽ thành hiện thực, thực sự đã thành hiện thực rồi, anh giỏi quá.”
Bạch Vĩ Lương thở dài: “Vất vả cho con rồi, phải đối phó với lũ tiểu nhân đó.”
Nhan Vọng Thư: “Bảo bối, chúc mừng năm mới.”
Dì giúp việc nhìn cô một cái sau đó vào bếp tự múc cho mình một chén chè rồi ngồi xuống ăn cùng cô.
Vừa nghe máy cô đã xúc động khóc òa: “Nhan Vọng Thư, điều ước năm mới của em thành hiện thực rồi.”
Bạch Vĩ Lương còn chưa kịp lên tiếng thì bác sĩ đã ngăn mọi người lại: “Ông Bạch cần nghỉ ngơi, không thích hợp để cảm xúc dao động quá mạnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Vọng Thư bất đắc dĩ: “Em dám chắc là anh dám chọc thầy em à?”
“Tại sao?”
Mũi cô chợt cay cay, môi mím chặt.
Cô không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào.
Hôm nay trời nắng đẹp, tán cây nhuộm màu vàng óng.
Từ khi nhận được tin cô vẫn có cảm giác đầu óc quay cuồng, như thể đang trong một giấc mơ.
“Ừm.”
Ôn Nhiễm cẩn thận liếc nhìn Bạch Vĩ Lương, nhỏ giọng hỏi: “Anh có rảnh không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất nhanh sau đó cửa phòng kiểm tra mở ra.
Chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi!!!
“Có, chuyện gì vậy?”
Khi Bạch Vĩ Lương gọi Ôn Nhiễm vào lại phòng, sắc mặt ông trông rất khó coi.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh không một gợn mây, tựa như một tấm gương phản chiếu.
Bạch Vĩ Lương hồi phục khá nhanh, đến ngày thứ ba đã có thể tự ăn uống.
Dì nắm lấy tay cô, đặt phong bao vào lòng bàn tay cô và nắm chặt: “Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta năm nào cũng phải nhận lì xì.”
Không sao cả!
Bên ngoài trời đã sáng rõ, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Thầy em hỏi anh rốt cuộc muốn cái gì, anh thành thật nói là muốn em, câu này có gì sai?”
Những năm trước cô đều ăn cùng với Bạch Vĩ Lương.
Sau vài giây yên lặng, giọng nói mang ý cười của Nhan Vọng Thư lại vang lên: “Bảo bối, em nói tiếp đi.”
Do tuổi đã cao lại hôn mê suốt hai tháng, các chức năng trong cơ thể đều cần thời gian để hồi phục dần.
Ôn Nhiễm cứng đờ sống lưng, trong đầu lập tức xuất hiện tám trăm dấu chấm hỏi: “Em?”
“Vì em biết bà sẽ giúp em, bà là nguồn sức mạnh của em.”
“Không cần.” Ôn Nhiễm từ chối rồi nói: “Năm sau em sẽ lì xì cho An Dụ.”
Nhan Vọng Thư bật cười, giải thích rằng anh cố ý làm vậy.
Bạch Vĩ Lương thẳng thừng nói: “Bật loa ngoài, để đây, con ra ngoài đi.”
“Cậu gạt quỷ đấy à!”
“Không đau nữa, lâu rồi không đau rồi.” Dì cười cười nhưng rồi lại chùng xuống, thở dài: “Chỉ có điều, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta chịu khổ quá rồi.”
“Bây giờ.” Bạch Vĩ Lương gật đầu.
Cô từng đọc được một câu: Mọi chuyện đều có hai mặt.
Nhưng ở mặt khác, Bạch Vĩ Lương lo lắng Ôn Nhiễm không ứng phó được sẽ bị thua thiệt trong tay Nhan Vọng Thư.
Chẳng mấy chốc, bên kia bắt máy.
“Không.” Ôn Nhiễm suy nghĩ rồi nói: “Từ nhỏ em đã ở với ông nội, ông rất yêu thương em nên em chưa từng có cảm giác bị lạnh nhạt.”
Ôn Nhiễm thu lại ý cười: “…Ồ, cảm ơn.”
Lâm An Dụ không chịu thua: “Cậu cũng lớn vậy rồi còn giành lì xì của trẻ con?”
Nhan Vọng Thư lại nói: “Thầy em cho rằng tình cảm mà không có sự tin tưởng thì chẳng có giá trị, thế là anh phân tích cho thầy em nghe về tình hình hiện tại, về việc BNile tiến vào thị trường trong nước, về cục diện giữa ‘Carllyle’ và BNile, câu này có gì sai?”
Nhan Vọng Thư bị màn khen ngợi vô lý của cô làm bật cười.
“Không ăn.” Ông nhắm mắt lại.
“Cậu! Mau trả lì xì cho cháu!”
Trạch Trình Kính kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra trong thời gian qua cho ông nghe.
Năm mới bắt đầu, chúng ta luôn mong chờ thời cuộc sẽ có sự thay đổi.
Dì cũng không biết phải an ủi thế nào, bèn vụng về lấy ra một phong bao lì xì từ trong túi, trên đó có bốn chữ mạ vàng “Lì xì tuổi mới”: “Nhiễm Nhiễm, cái này cho con.”
Ôn Nhiễm: “…”
Bạch Vĩ Lương trầm ngâm một lúc sau đó nhìn Ôn Nhiễm: “Hai đứa làm hòa thế nào?”
Hộ lý gật đầu: “Chắc chắn! Ông Bạch đã mở mắt, ngón tay cũng cử động! Còn nói một câu nữa.”
Mặt này, là một doanh nhân xuất sắc.
“Thầy Nhan dạy giỏi mà.”
Bị gián đoạn một lúc, Ôn Nhiễm quên mất mình đã nói đến đâu, những xúc động và nghẹn ngào ban nãy cũng tan biến.
Lúc này Ôn Nhiễm mới phản ứng lại, trước khi Bạch Vĩ Lương hôn mê ông đã cử Trạch Trình Kính về nước đón cô.
Có vẻ như Lâm An Dụ đã thua cuộc, tức giận chạy đi, còn hét lớn: “Cháu sẽ mách bà ngoại!”
“Ba mẹ em không ở bên cạnh sao?”
“Cậu giữ giúp cháu, sau này trả lại.”
“Được.”
Trạch Trình Kính và Ôn Nhiễm lập tức chạy tới, nhìn thấy Bạch Vĩ Lương nằm trên giường bệnh di động được đẩy ra ngoài.
Cô chợt nhớ đến một chuyện: “Lúc quyết định ở bên anh, người đầu tiên em liên lạc là mẹ em, anh biết vì sao không?”
Nhan Vọng Thư ngừng một chút, đổi giọng: “Anh cảm thấy vấn đề là do em.”
Cô bước ra khỏi phòng bệnh, khép hờ cửa rồi ghé sát tường để nghe lén.
Sau khi Bạch Vĩ Lương vào phòng bệnh, bác sĩ tóm tắt tình trạng sức khỏe của ông.
“Dì biết rồi! Nhiễm Nhiễm, mau đi thay quần áo đi!” Dì vừa vỗ nhẹ lưng cô vừa nói: “Dì đi bảo người chuẩn bị xe cho con.”
“……”
Ôn Nhiễm không muốn đi, cô rất muốn nghe xem họ nói gì nhưng lại không dám cãi lời, chỉ có thể miễn cưỡng làm theo.
Trạch Trình Kính gật đầu: “Tổng giám đốc Hoàng vẫn chưa biết thầy đã tỉnh, hai ngày nữa con sẽ sắp xếp một nơi khác để thầy tập phục hồi chức năng.”
Lúc này điện thoại trên bàn ăn rung lên, nhạc chuông nhẹ nhàng vang lên, là bệnh viện gọi đến.
Đôi mắt ông mở to, ánh mắt lướt qua từng gương mặt xung quanh, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng chuyển động theo cử động nhẹ của ông, cánh mũi khẽ phập phồng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm xuống lầu, ăn chè trôi nước mè đen mà dì đã nấu.
Ôn Nhiễm vội vàng gật đầu, lùi lại một bước, đi theo bên cạnh.
Ngay khoảnh khắc ấy cô quay phắt người lại ôm chặt lấy dì: “Dì ơi, bệnh viện báo thầy con tỉnh rồi, thật tốt quá! Thật tốt quá!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm ngây người trong giây lát rồi vội vàng nghe máy: “Alo.”
Cô chăm chú lắng nghe giọng nói bên kia, đột nhiên bật dậy khỏi ghế, nhưng vì quá vội nên lảo đảo, phải chống tay lên bàn ăn, cánh tay nhỏ bé run lên.
Ôn Nhiễm vội vàng gật đầu, chạy mấy bước về phía cầu thang nhưng rồi lại quay lại, cầm lấy phong bao lì xì trên bàn ăn, đôi mắt đẫm lệ khẽ lay động nó hai cái: “Cảm ơn dì.”
Năm nay trong nhà có thêm một em bé, cả gia đình đều vây quanh đứa nhỏ khiến Lâm An Dụ bị bỏ rơi, ít nói hẳn đi, nên anh mới đùa với con bé, chơi cùng nó.
“Thầy em muốn nói chuyện với anh.”
Bạch Vĩ Lương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy phải đích thân gọi điện cho cậu ta.”
Ôn Nhiễm chợt nhớ ra, mỗi năm vào thời điểm này Bạch Vĩ Lương đều sẽ đưa cô một phong bao lì xì mừng tuổi.
Cuộc gọi kết thúc vì Lâm An Dụ thực sự đã kéo bà ngoại, cũng là mẹ của Nhan Vọng Thư đến để đòi lại lì xì.
“Câu gì?”
Nhan Vọng Thư nói đầy chính nghĩa: “Ồ, bình thường anh cho nó ít lắm à?”
Trạch Trình Kính lắc đầu: “Thầy, con đang nghĩ, nhân cơ hội lần này…”
Chương 105: Chương 105
Là Lâm An Dụ.
“Em muốn…” Cô cười khẽ: “Thu phục lòng người.”
Anh ta nhìn sang Ôn Nhiễm, an ủi cô: “Thầy chắc là đang hỏi xem anh đã đón em về chưa.”
Thế nên Nhan Vọng Thư có đầu óc, có mưu lược, thủ đoạn cao minh, quyết đoán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng chẳng nghe rõ gì cả.
“Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta trước giờ đâu cần phải đối mặt với những chuyện thế này.”
Nhan Vọng Thư tỏ vẻ chê bai: “Cháu lớn vậy rồi còn đòi lì xì à?”
Ôn Nhiễm không kìm được xúc động, giọng nghẹn ngào: “Thầy ơi.”
Đầu dây bên kia Nhan Vọng Thư khựng lại một chút, giọng nghiêm túc hơn: “Đừng khóc, đây là chuyện vui mà.”
Nhan Vọng Thư bật cười: “Sang năm đến nhà anh, anh sẽ lì xì cho em.”
Lặng đi vài giây.
Họ tiếp tục trò chuyện một lúc, bên tai vang lên tiếng pháo hoa nổ tí tách.
“Con ư?” Ôn Nhiễm không hiểu.
Ôn Nhiễm kể cho anh nghe về tình trạng hiện tại của Bạch Vĩ Lương. Khi đang nói dở thì trong điện thoại vang lên giọng nói của một cô gái:
Ông nghĩ mãi không ra, với lập trường đối lập của Ôn Nhiễm và Nhan Vọng Thư, hai người đã căng thẳng đến mức đó, vậy mà chỉ sau một giấc ngủ bọn họ lại có thể ở bên nhau?
Ôn Nhiễm nhướn mày, bật cười thành tiếng.
Dì cũng đứng dậy, lo lắng đỡ lấy cơ thể gầy yếu của cô.
Hộ lý không chắc chắn lắm: “Hình như là ‘đã đón về chưa’, giọng rất nhỏ, rất mơ hồ, tôi nghe không rõ lắm.”
Trạch Trình Kính thả lỏng bờ vai: “Tốt! Chắc thầy không sao rồi!”
Ôn Nhiễm mấp máy môi, không biết nên nói gì, do dự hồi lâu mới lên tiếng: “Thầy ơi, ăn chút táo nghiền rồi ngủ tiếp nhé?”
Ông chậm rãi di chuyển ngón tay điều chỉnh giường bệnh hạ xuống, lẩm bẩm một câu: “Thầy thật sự không thích cậu ta!”
Lúc này Ôn Nhiễm mới biết rằng Bạch Vĩ Lương hiện tại gần như không thể cử động, thậm chí khả năng nuốt cũng cần thời gian để hồi phục, trước mắt chỉ có thể ăn thức ăn lỏng.
Sau khi cúp máy Ôn Nhiễm hít một hơi thật sâu.
Ôn Nhiễm bênh vực: “Dù sao em thấy anh nên trả lại cho con bé.”
Nhan Vọng Thư không hề áy náy: “Đúng, gạt cháu đó.”
Sau đó trong điện thoại vang lên tiếng tranh giành ầm ĩ.
Cô bèn đổi chủ đề: “Sao anh lại giành lì xì của con bé?”
Nhan Vọng Thư phần nào hiểu được điều cô muốn nói. Đối với cô, ba mẹ chính là chỗ dựa tinh thần.
“Cậu ta?” Bạch Vĩ Lương nghi hoặc.
Năm nào cũng vậy…
Mọi thứ… đều đang tốt lên.
Ôn Nhiễm nhất thời không đoán được thái độ của Bạch Vĩ Lương, bởi vì vừa rồi ông không tỏ rõ lập trường về chuyện này.
Cái “cậu ta” này, Ôn Nhiễm đương nhiên biết là chỉ Nhan Vọng Thư.
Trạch Trình Kính cũng chạy đến bệnh viện, hỏi lại hộ lý y hệt những gì Ôn Nhiễm vừa hỏi.
Ôn Nhiễm hỏi: “Dì ơi, mông dì còn đau không?”
“Em có trách họ không?”
Vậy nghĩa là… Ý thức của ông rất tỉnh táo.
Không sao cả!!
“Được.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không trách. Có lẽ vì họ chưa từng ở bên cạnh em nên em cũng chưa từng cảm thấy bị họ bỏ rơi.”
Không sao rồi, thật sự quá tốt!
Ôn Nhiễm cúi đầu, dùng thìa khuấy nhẹ nước rượu nếp trong chén: “Con trưởng thành quá chậm, nếu không con đã có thể làm tốt hơn.”
Ôn Nhiễm nghẹn ngào nói: “Cảm ơn, tôi sẽ đến ngay.” Sau đó liền cúp máy.
Ôn Nhiễm sững sờ, vội đẩy trả lại: “Dì ơi, dì làm gì vậy?”
Bạch Vĩ Lương gật đầu: “Chọn chỗ yên tĩnh một chút.”
Sau đó Ôn Nhiễm đi hỏi Nhan Vọng Thư rằng anh đã chọc giận Bạch Vĩ Lương như thế nào.
Ôn Nhiễm bỏ táo vào máy xay, rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Nhan Vọng Thư.
Cuộc gọi kéo dài vài phút.
“Thế sao thầy em lại giận?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.